Chương trước
Chương sau


Giả Chiến bật cười.
Ông ta không vội vàng hay nôn nóng, ngoài chơi đùa phụ nữ ra, ông ta còn rất thích tận hưởng cảm giác “chơi đùa” với đàn ông.
Ông ta nhìn Giang Sách, tiếp tục nói: “Mày vẫn không biết tạo là ai à? Nói cho mày nghe này, tạo là đại ca của mặt trận Sương Mù Đỏ - Giả Chiến! Vừa rồi tao đã cho mày cơ hội để mày để bạn gái lại, tự cầm tiền cút khỏi đây, nhưng mày lại không chịu.”
Giả Chiếc lắc đầu, nói: “Vậy thì đừng trách tạo khách sáo nhé. Đêm nay, tạo không những muốn người phụ nữ của mày mà tao thậm chí còn muốn cả mày nữa. Nhưng đừng hiểu lầm, tạo không có hứng thú với đàn ông. Tao chỉ muốn chặt đứt gân tay gân chân của mày ra, sau đó chơi người phụ nữ của mày ngay trước mặt mày.

Không chỉ có tạo chơi mà tao còn cho tất cả các anh em của mình cùng chơi cô ta, lúc ấy dù mày có sốt ruột cũng không vô ích thôi. Gân tay gân chân của mày đã đứt hết, chỉ có thể quằn quại trên mặt đất như một con cá chạch, chẳng làm được gì cả”
Nói xong, Giả Chiến còn bật cười ha hả.
I
“Thế nào? Có phải là cảm giác rất tuyệt vọng không? Tuyệt vọng thì khóc đi, kêu lên đi, hô to lên đi.”
Đã từng có rất nhiều lần, Giả Chiến chỉ cần nói những lời này ra là đám nam sinh sẽ sợ đến mức khóc lóc quỳ xuống xin ông ta tha mạng. Nhưng Giả Chiến không những cho họ mấy cái bạt tại mà còn chơi bạn gái của họ ngay trước mặt họ.
Ông ta tưởng Giang Sách cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng...
Giang Sách vẫn ngồi đó như một pho tượng Phật, không hề mảy may lay động.
Cũng không phải anh không có bất cứ động thái nào.
Chí ít, có thể nhìn ra hai mắt Giang Sách đã trở nên đỏ ngầu, toát ra một cỗ sát khí hung tàn.
Đó là sát khí của Chiến thần Tu La.
Thấy Giang Sách bình thản như vậy, Giả Chiến thấy hơi cụt hứng, sao mọi chuyện lại khác So với những gì ông ta mong đợi vậy?
“Mẹ kiếp, mày còn dám giả và cứng trước mặt tao hả? Không nói gì đúng không? Các anh em, cắt đứt gân tay gân chân nó cho tao, rồi bắt người phụ nữ kia quỳ xuống đất. Ông đây
muốn xem xem rốt cuộc mày có biết nói chuyện hay không?”
Giả Chiến ra lệnh một cái, đám anh em của ông ta liền lần lượt xông lên, vừa liếm môi vừa nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Nghiên, vây quanh họ như một bầy sói đói.
Đinh Mộng Nghiên sợ đến mức dựa sát vào lòng Giang Sách, run rẩy sợ hãi.
Ngay khi đám người của mặt trận Sương Mù Đỏ đang vô cùng đắc ý thì họ chợt nghe thấy một tiếng chuông cực lớn trong khu đô thị vang lên.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Những âm thanh lanh lảnh, định tại vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, khiến người ta nghe mà sửng sốt.
Đám người của mặt trận Sương Mù Đỏ khựng lại, tất cả cùng nhìn về hướng phát ra tiếng chuông.
Nói lời tạm biệt với năm cũ và cùng chào đón năm mới.
Một năm cũ đã qua, một năm mới lại đến.
Mọi người trên thế giới này đều già đi một tuổi.
Con người lại già đi một tuổi.
Liên tiếp mười hai tiếng chuông vang lên, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào lòng người, như giác ngộ, như thức tỉnh.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông giao thừa đã dứt.
Giang Sách nhìn lên bầu trời, thở ra một hơi, hờ hững nói: “Hôm nay tôi hơi không vui, không muốn động thủ, nhân lúc tôi vẫn còn chút lý trí thì các người hãy rời khỏi đây đi.”
Một câu nói đơn giản, khiêm tốn.
Nhưng không ai muốn nghe.
Giả Chiến ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ vào mặt Giang Sách nói: “Đừng giả bộ nữa! Mày cũng không nhìn xem bây giờ bạn tạo có bao nhiêu người? Sao nào, mày còn muốn một chọi hai mươi sao? Mày không sợ...”
Ông ta còn chưa nói hết câu đã cảm thấy mặt đất như rung chuyển, sau đó là một loạt những tiếng động ầm ầm.
Là tiếng xe.
Rất nhiều xe!
Giả Chiến ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài công viên Hoa Hải, sau đó ông ta liền nhìn thấy những chiếc xe vô cùng sang trọng đang đậu bên ngoài công viên, chiếc này nối liền chiếc kia, phóng tầm mắt nhìn không thấy điểm cuối tựa như cả con đường đều đã bị những chiếc ô tô hạng sang chiếm giữ.
Những chiếc xe này, mỗi chiếc trị giá hơn ba triệu nhân dân tệ.
Với số lượng xe lớn như thế, phải bao nhiêu tỷ nhân dân tệ mới mua được?
So với những chiếc xe sang đó thì những chiếc mô tô của đám người Giả Chiến chẳng khác gì đồ chơi chạy bằng điện dành cho thiếu nhi.
Không chỉ có xe sang, mà còn có cả những chiến binh”!
Cửa xe của tất cả những chiếc xe sang trọng đó đều được mở ra, và những người đàn ông vạm vỡ bước xuống khỏi xe, hùng dũng bước vào công viên Hoa Hải.
Từng tốp từng tốp lớn.
Đám người đó ai nấy đều để đầu định, giữa đôi lông mày toát ra một cỗ khí thế bá đạo độc nhất chỉ có trên người những chiến binh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.