Năm nghìn vạn có thể mua thêm hai mươi căn nhà như vậy!
Nhưng để bảo toàn tính mạng, Giun Đất không dám từ chổi mà chỉ gật đầu lia lịa, lập tức viết tâm chi phiếu năm nghìn vạn cho Giang Sách làm tiền bồi thường.
Sau đó, Giang Sách nhấc Mạc Thiếu Hồng và Cóc mỗi người ở một bên tay đến bên cạnh Giun Đất, để ba người họ quỳ với nhau.
Anh nhặt con dao găm trên mặt đất và đưa cho Giun Đất.
Còn một chuyện nữa.”
“Anh nói đi.”
Giang Sách lạnh lùng nhìn bọn họ, nói ra yêu cầu khiến ba người họ tuyệt vọng: “Ba tên cặn bã bọn mày không biết đã hại bao nhiêu cô gái trẻ rồi, để tránh cho lại có cô gái khác phải chịu khổ vì thủ đoạn độc ác của bọn mày thì hãy... tự thiến đi.”
Âm.
Giống như sấm sét nổ vang trong đầu.
Ba người họ đều như chết tâm, vì sở thích chung lớn nhất của họ chính là nữ sắc.
Kêu họ tự thiển ư?
Điều này còn khó chịu hơn cả việc giết chết chúng!
Giun Đất vội vàng dập đầu: “Đại hiệp, đừng. Tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi.”
Giun Đất chưa kịp nói xong, Giang Sách đã đá gà ta bay ra xa, đập vào bức tường rồi từ từ trượt xuống.
Sau đó Giang Sách dùng mũi chân hất con dao găm đang đâm xuống đất lên.
Chỉ thấy con dao găm lập tức bay ra ngoài, đâm mạnh vào chỗ hiểm của Giun Đất.
Một dao, hai đoạn.
"A."
Thì ra đàn ông cũng có thể phát ra âm thanh chói tai như vậy.
Giang Sách nhìn về phía hai người kia:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336612/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.