Giang Sách lau máu tươi trên tay, tiếp tục nói: "Vẫn chưa đã ghiền, chắc là mày còn người nữa đúng không? Tiếp tục gọi người đến đi."
Yêu cầu nghe thật xấc xược.
Chưa bao giờ nghe yêu cầu nào xấc xược như vậy!
Nào Có ai buộc gọi người tới chứ? Mười người không đủ, bốn mươi vẫn không đủ, đây thực sự là chuyện mà con người có thể làm được ư?
Hai tay Giun Đất run run bấm điện thoại, lần này gã ta gọi điện thoại cho tất cả các thành viên vốn có đến đây.
Ba xe tải lớn, mỗi xe chở hơn ba mươi người.
Tổng cộng có gần một trăm người!
>
Bằng tay không, Giang Sách di chuyển nhanh nhẹn và giải quyết hết kẻ địch này đến kẻ địch khác.
Một quyền một người, một cước một cặp.
Lần này diễn ra khá lâu, mất chừng ba phút mới giải quyết được hết cả trăm con người, lần này mới đúng là người nằm la liệt trên sàn nhà.
Người này nằm sấp lên người kia, chồng chất rất cao.
Giang Sách phủi tay, sát khí trong mắt chẳng những không hề giảm bớt mà ngược lại càng thêm nóng bỏng, chữ “giết” như đnag lan tràn trong đôi mắt đầy tức giận của anh.
Cảm giác này giống như trở lại chiến trường Tây Cảnh.
Mặc dù sức mạnh của những tên xã hội đen này quá yếu, hoàn toàn không hề hung tợn như những kẻ thù trên chiến trường.
Nhưng nó cũng đủ để thổi bùng lên cơn giận dữ đã dập tắt từ lâu của Giang Sách.
Ngọn lửa, dòng máu nóng.
Hừng hực thiêu đốt.
Giang Sách giống như Tu La trở về từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336611/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.