Giờ khắc này, hoa bỗng tỏa hương thơm ngát.
Giang Sách mỉm cười và mở rộng vòng tay của mình, Lăng Dao không ngần ngại mà lao vào vòng tay của Giang Sách, ôm người đàn ông đã sưởi ấm cả trái tim cô.
Mặc dù chỉ có lúc này đây.
Mặc dù chỉ là khoảnh khắc này.
Vậy thì, hãy trân trọng giây phút này đi.
Ước chừng ôm được năm phút, Lăng Dao mới bịn rịn buông tay ra. Vào thời khắc buông tay ra kia, trái tim cô ấy như đang rỉ máu. Cô ấy biết rằng lần buông lỏng tay này, cả đời sẽ không thể ôm chặt được nữa.
Nhưng...
Cuộc sống là như vậy, đừng quá cưỡng cầu.
Giang Sách lấy từ trong túi ra một tầm chi phiếu: “Suýt nữa thì tôi quên mất, đây là tấm chi phiếu năm nghìn vạn của bọn Giun Đất bồi thường cho cô, cô hãy nhận lấy đi. Sau này nếu mẹ cô còn bị bệnh thì không cần phải vay tiền tôi nữa.”
Lăng Dao mỉm cười: “Vâng”
Sau khi đưa tầm chi phiếu xong, Giang Sách quay người rời đi. Ánh sáng của những con đom đóm trong đêm tối đã kéo khoảng cách ra xa, rồi dần dần biến mất.
Lăng Dao đứng trong gió đêm, nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Giang Sách thật lâu mà vẫn không chịu quay vào nhà.
Nhậm Chỉ Lan đành lắc đầu, đều là phụ nữ với nhau, làm sao bà ta không nhận ra được tâm tư lúc này của Lăng Dao chứ.
Nhưng có những sự việc hạnh phúc đã qua đi thì tốt.
Đừng ép buộc nó ở lại.
Bà ta đứng bên cạnh Lăng Dao, cũng nhìn về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336613/chuong-233.html