Nếu tới, không bằng cùng uống một chén” Ninh Vương kéo nàng đi tới đình giữa hồ.
“Có chuyện gì thì cứ nói, không cần quanh co lòng vòng.” Thủy Mộ Nhi lạnh lùng rút tay của mình về, đứng tại chỗ. Ninh Vương cũng không giận, lấy ấm trà rót trà nhẹ nhàng thưởng thức, “Tối nay ánh trăng rất đẹp, không nên phụ cảnh trời như vậy.”
Đưa ly trà đến trước mặt Thủy Mộ Nhi, nàng do dự hồi lâu, lúc này mới bước bước đến gần.
“Sau yến tiệc tân hôn, ngươi không chăm sóc cho vương phi của ngươi, nửa đêm tới nơi này vui chơi, không sợ làm tỷ tỷ của ta thất vọng sao?” Thủy Mạc Nhi ngồi ở trên băng đá, dịu dàng lên tiếng.
“Ngươi muốn ta đi sao?” Ninh Vương cười như không cười nhìn nàng, đưa chén trà đến trước mặt nàng, thấy mặt nàng hơi tái đi, nụ cười bên mép sâu hơn.
“Hôm đó thật ra muốn nói phụ hoàng cho ngươi cùng cẩn Vương lấy nhau, cũng không ngờ, ngươi lại cầu xin điều đó, giúp ta bớt đi một tính toán.”
“Ngươi có ý gì?” Thủy Mộ Nhi hỏi hắn, sắc mặt đã là đóng băng.
“Mộ Nhi…” Ninh Vương khẽ gọi một tiếng, tựa như nhiều phần ủy khuất, “Phụ hoàng tuổi già rồi, ngôi vị hoàng đế sớm muộn sẽ truyền lại, mặc dù thái tử cùng Cẩn Vương không nguy hiểm với ta, nhưng vốn dĩ phòng ngừa là tốt nhất, huống chi trong triều cũng bọn họ cũng có chút địa vị, nhất là ta đây là đệ đệ của Cẩn Vương, tính tình hắn quái gở, khiến người ta khó có thể nắm lấy.”
“Ninh Vương thẳng thắn nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-thiep-khong-the-vuong-gia-dung-voi-mung/60606/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.