Chương trước
Chương sau
Nhạc kèn không lớn không nhỏ nhanh chóng rời đi, hôm đó cho đến ngày hôm sau, Ninh Vương không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Sáng sớm hôm đó, Bích Nhi vội vội vàng vàng xông vào phòng nàng, nói là xông vào, vì Bích Nhi đứng ở ngoài kêu mấy lần cũng không thấy động tĩnh, nên để cho gia đinh đạp cửa xông vào.

“Tiểu thư, hôm nay là ngày đám cưới, sao người không biết khẩn trương vậy?” Bích Nhi vô cùng lo lắng kéo nàng dậy, phân phó người làm vừa rửa mặt vừa thay quần áo.
“Tiểu thư, người mau đứng thẳng dậy! Tiểu thư không quan tâm gì cả, hỉ phục vương phủ sai người đưa tới ngày hôm qua người cũng không thử, hại nô tỳ sáng sớm còn phải đi tìm người sửa lại… Tiểu thư!”
Thủy Mộ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, phóng đại trước mắt chính là gương mặt tức giận của Bích Nhi, nàng cười khan hai tiếng, để mặc cho người hầu thay hỉ phục rồi chải đầu cho mình.
Cũng may hỉ phục vô cùng vừa người, Bích Nhi hưng phấn nói: “Đẹp lắm”. Lúc này Thủy Mộ Nhi mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa hay mặt trời đã lên cao rồi.
Trong gương đồng chiếu ra gương mặt của nàng, Thủy Mộ Nhi liếc mắt nhìn chỗ khác, lúc này có tỳ nữ đẩy cửa đi vào, nói là hỉ kiệu từ vương phủ đã tới.
Bái biệt cha mẹ, ngồi trong kiệu, lúc này Thủy Mộ Nhi mới có thời gian để thở, xuyên qua màn kiệu nhìn ra ngoài, hai bên đường tụ tập rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, ầm ỹ đến mức nàng ngồi trong kiệu cũng nghe được.
“A, cô nương tốt như vậy, tuổi trẻ sẽ phải thủ tiết rồi…”
“A, cũng không phải là… Tuy dáng vẻ hơi xấu xí một chút, nhưng cũng không đến mức trở thành…”
Than thở không dứt bên tai nàng.
Thủy Mộ Nhi cong khóe môi, những người cổ nhân này cũng rất nhiều chuyện, nhìn qua giống như gả nữ nhi của bọn họ đi vậy.
Những người đi đường này khiến tâm tình nàng vui vẻ hẳn ra, ai cũng biết Cẩn Vương là phế nhân, nếu là phế nhân, những ngày sau này của nàng sẽ không bị quản thúc, hơn nữa nghe nói Cẩn Vương chưa cưới thê tử bao giờ, điều này cũng khiến nàng bớt phiền toái, nên biết rằng nữ nhân vô cùng hiểm ác, ngay cả thánh nhân cũng e sợ vài phần.
Như trong tính toán, kiệu dừng lại ở thiên môn, nhưng ngoài dự liệu, Cẩn Vương đang ngồi ở bên trong, chỉ cách cửa một bước chân, hắn mặc một bộ y phục màu đỏ, cười như không cười.
“Ơ, Vương Gia, tại sao người lại tự mình ra đón vậy.” Hỉ nương lấy lòng tiến lên, Tiêu Phượng Minh cong môi, thiếu niên phía sau tiến lên trước nói: “Vương gia nhà ta nói, lễ không thể bỏ, nếu là tân nương cưới vào phủ, bất luận là thê tử hay là thiếp cũng không được để ủy khuất.”
Hỉ nương coa hứng cất cao giọng, cho người đỡ Thủy Mộ Nhi ra ngoài.
Bước qua chậu than, đứng trước cửa, hỉ nương nhìn Cẩn Vương: “Vương gia, theo như nghi lễ, phải ôm tân nương vào cửa.”
Cẩn Vương hơi nhíu mày, ho khan mấy tiếng rồi nói: “Vũ Điệp.” Giọng nói vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như trước kia.
Thiếu niên phía sau tiến lên, đẩy mạnh xe lăn về trước mấy bước, Thủy Mộ Nhi chỉ cảm thấy bên hông được giữ chặt, mùi thảo dược xông vào mũi, chưa hiểu gì thì cơ thể đã được ôm vào trong ngực người khác: “Như thế này được không?”
Dường như hắn hơi lo lắng, hỏi hỉ nương, hỉ nương lập tức hớn hở: “Rất tốt, rất tốt. Chúc Vương gia cùng phu nhân trăm năm hạnh phúc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.