Nhạc kèn không lớn không nhỏ nhanh chóng rời đi, hôm đó cho đến ngày hôm sau, Ninh Vương không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Sáng sớm hôm đó, Bích Nhi vội vội vàng vàng xông vào phòng nàng, nói là xông vào, vì Bích Nhi đứng ở ngoài kêu mấy lần cũng không thấy động tĩnh, nên để cho gia đinh đạp cửa xông vào.
“Tiểu thư, hôm nay là ngày đám cưới, sao người không biết khẩn trương vậy?” Bích Nhi vô cùng lo lắng kéo nàng dậy, phân phó người làm vừa rửa mặt vừa thay quần áo.
“Tiểu thư, người mau đứng thẳng dậy! Tiểu thư không quan tâm gì cả, hỉ phục vương phủ sai người đưa tới ngày hôm qua người cũng không thử, hại nô tỳ sáng sớm còn phải đi tìm người sửa lại… Tiểu thư!”
Thủy Mộ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, phóng đại trước mắt chính là gương mặt tức giận của Bích Nhi, nàng cười khan hai tiếng, để mặc cho người hầu thay hỉ phục rồi chải đầu cho mình.
Cũng may hỉ phục vô cùng vừa người, Bích Nhi hưng phấn nói: “Đẹp lắm”. Lúc này Thủy Mộ Nhi mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa hay mặt trời đã lên cao rồi.
Trong gương đồng chiếu ra gương mặt của nàng, Thủy Mộ Nhi liếc mắt nhìn chỗ khác, lúc này có tỳ nữ đẩy cửa đi vào, nói là hỉ kiệu từ vương phủ đã tới.
Bái biệt cha mẹ, ngồi trong kiệu, lúc này Thủy Mộ Nhi mới có thời gian để thở, xuyên qua màn kiệu nhìn ra ngoài, hai bên đường tụ tập rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, ầm ỹ đến mức nàng ngồi trong kiệu cũng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-thiep-khong-the-vuong-gia-dung-voi-mung/60607/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.