Trở về từ Phụng Vẫn Sơn, Thánh Vũ đế càng yêu thương An Nhi tột đỉnh, ngay cả việt vật vảnh cũng phải đích thân làm, từ lần đó, thời điểm sinh tử bày tỏ đáy lòng hai người càng thêm quấn quít ngọt ngào.
Ngày dần dần lạnh, phong điệp tung bay.
An Nhi ngồi bên trong Ân Chu Uyển, một mảnh hồng điệp rơi xuống, cực kỳ giống ánh nắng chiều.
An Nhi nhặt hồng điệp lên, si ngốc nhìn tâm hồn bay đến một nói khác rất xa.
“Thanh Chỉ.” Thao Thiết xuất hiện trước mắt An Nhi.
An Nhi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng chạy đến nắm lấy tay áo hắn: “Ngươi sao lại tới đây?”
Thao Thiết mỉm cười: “Phong nhi bảo ta đến xem ngươi một chút.”
An Nhi cắn cắn môi, lại nghĩ tới ba ba, trong đầu cảm xúc ngổn ngang: “Ba có khỏe không?”
“Rất tốt.”
An Nhi trầm mặc, trong đầu không biết vui hay buồn.
“Hắn rất nhớ ngươi.”
Ai Nhi cuối đầu, hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Ba có vui không?”
“Hắn không vui sướng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi.” Thao Thiết bình tĩnh nhìn An Nhi, thậm chí có chút lãnh khóc.
“Ta….”
“Ban đầu người quá ích kỷ.”
“LÀ ta không tốt, là do năm đó ta quá tự do phóng khoáng.” Trong đầu An Nhi dâng lên gợn sóng mãnh liệt. Nhớ đến lúc trước, chỉ vì muốn chiếm đoạt ba bên người, dùng thủ đoạn dồn ba đến tuyệt cảnh, Thanh Chỉ biết mình ích kỷ lợi dụng ba ba, Thanh Chỉ biết ba sẽ không giận mình. Thời điểm Thanh Chỉ từ trên lầu nhảy xuống, trong lòng Thanh Chỉ vẫn còn suy nghĩ, chỉ có thể dùng loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505874/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.