Tống Lăng ngồi cạnh hồ dưới chân núi, đã ba tháng kể từ khi biết Đàm Ảnh còn sống, lần đầu tiên Tống Lăng từ tận thâm tâm cảm kích ông trời. Hắn đường đường là hoàng tử, cứ như vậy thủ dưới chân núi chỉ mong có thể nhìn thấy Đàm Ảnh một lần.
“Điện hạ.” Như Tuyết một thân bạch y đứng bên trong rừng phong đỏ rực hết sức nổi bật.
“Như Tuyết?” Tống Lăng cả kinh: “Tại sao lại là ngươi?”
Như Tuyết cười một tiếng: “Ta tới xem ca ca.”
Tống Lăng nhớ đến Đàm Ảnh, muốn hỏi thăm tình hình Đàm Ảnh một chút, thiên ngôn vạn ngữ không biết làm sao để mở lời, hồi lâu chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
“Hắn luôn yêu ngươi.”
Tống Lăng kinh ngạc nhìn Như Tuyết, trở ngại lớn nhất của hắn và Đàm Ảnh từ trước đến nay chính là Như Tuyết, người Đàm Ảnh yêu là Tống Lăng nhưng Như Tuyết vì Đàm Ảnh mà bị Thao Thiết mang đi. Đàm Ảnh vẫn luôn áy náy, đây cũng là nguyên nhân khiến Đàm Ảnh không cách nào tiếp nhận Tống Lăng. Nhưng lại không ngờ Như Tuyết lại nói ra những lời này.
Như Tuyết cười ôn hòa nói: “Hắn nói cho ta biết, yêu một người liền cho người đó hạnh phúc….”
“Như Tuyết ngươi….”
“Ngươi phải đối với hắn thật tốt. Ta cũng nên rời đi.” Liên Như Tuyết thản nhiên cười một tiếng, thân ảnh trắng như tuyết cứ thế khuất sau rừng phong đỏ rực.
Thao Thiết xa xa đợi hắn. Như Tuyết đến bên người Thao Thiết cười thật xinh đẹp.
Thao Thiết nhẹ nhàng ôm lấy hắn ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Như Tuyết dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505875/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.