Mọi chuyện quả nhiên đều như sở liệu của Trần thái y, đầu tháng sáu, Thánh Vũ đến giết đến Phụng Vẫn Sơn. Tống Văn mặc dù có chút thông minh vặt nhưng không biết dẫn binh, không bao lâu đã bị vây khốn trên núi, nguồn nước bị chặn tiến thoái lưỡng nan. Tống Văn càng ngày càng nóng nảy, binh lính đưa tin bị hắn chém chết mấy người, đoán chừng có thể vì bọn họ mang tới tin tức thất bại.
Tốm Văn ôm An Nhi, tin thần sa sút trốn chạy, cổ tay An Nhi bị hắn nắm đau đớn, nhưng quật cường cắn môi không lên tiếng.
Tống Văn vội không chọn đường, chạy mãi cho đến vách núi, mới bừng tỉnh kinh hãi, sau lưng loáng thoáng truyền tới tiếng kêu quát, bốn bề đều là địch. Sắc mặt Tống Văn trong nháy mắt ảm đạm.
Trước mặt là vách núi, phía sau là truy binh.
Cờ hiệu dương cao, khắp núi đều là hoàng long kỳ, Thánh Vũ đế cưới trên lưng Chim Tinh, anh khí bừng bừng.
“Phụ hoàn!” An Nhi hô, lại bị Tống Văn kéo vào trong ngực, một thanh kiếm kề trên cổ An Nhi.
Tống Văn tựa như chó sói bị ép tới đường cùng, dử tợn nhìn Thánh Vũ đế: “Không được đến đây! Nếu không bảo bối của ngươi lập tức đầu lìa khỏi xác!”
Thánh Vũ đế cả kinh dừng bước: “Ngươi thả An Nhi ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện.”
Thánh Vũ đế khẩn trương nhìn An Nhi trong tay Tống Văn: “Ngươi muốn thế nào!” Thánh Vũ đế tức giận: “Ngươi thả An Nhi ra, ta sẽ không truy cứu ngươi tội soán vị!”
“Ngươi cho là ta sẽ tin? Ngươi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505873/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.