Thánh Vũ đế đã chuẩn bị tốt xe ngựa, mười con ngựa kéo xe, bên trong lót một tấm đệm thật dày, An Nhi đã tỉnh kinh ngạc nhìn Thánh Vũ đế: “Chúng ta đi đâu?”
“Phụ hoàng bồi ngươi ra ngoài chơi.” Thánh Vũ đế mỉm cười, cầm khăn ướt lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhi.
An Nhi giận dỗi: “Bồi ta làm gì? Ngươi không đi nạp phi?”
Thánh Vũ đế ha ha cười to, niết niết mũi y nói: “Bình giấm nhỏ, phụ hoàng không nạp phi, phụ hoàng chỉ cần ngươi….” Dứt lời lại nhớ đến y thân chúng kịch độc, hôm đó lại tức đến hộc máu, thương tiếc ôm chặc y không muốn buông tay.
“Bệ hạ, tam hoàng tử cầu kiến.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của thái giám.
“Cho hắn vào.”
Tống Văn vén rèm xe lên, bước đến hành lễ: “Phụ hoàng.” Đảo mắt lại nhìn An Nhi cười hỏi: “Thất đệ thân thể khỏe chưa?”
An Nhi gật đầu một cái: “Cảm tạ tam hoàng huynh quan tâm, ta không sao.”
“Có việc gì?” Tống Vũ đế hỏi Tống Văn.
Tống Văn quỳ nói: “Nhi thần nguyện phân ưu cùng phụ hoàng, bồi thất đệ tìm thần y, an tiền mã hậu theo ngự giá phục vụ, tuyệt không chối từ.”
Thánh Vũ đế nhíu mày, nói thật hắn không yên tâm nhất chính là tam tử này, Tống Văn xảo quyệt lại đầy tâm cơ, lần này hắn rời kinh lo lắng nhất chính là tam tử thừa lúc cháy nhà hôi của. Cho nên việc giám quốc hắn tình nguyện giao cho Tống Lễ ngu ngốc không hiểu chuyện, đây cũng không còn cách nào khác. Hôm nay Tống Văn lại tự mình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505872/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.