Hôm nay thời tiết thật ấm áp, Đạp Tuyết cũng cao hơn không ít, bốn chân như tuyết chạy nhanh như gó, tính tình ôn nhuận hiếm có, An Nhi yêu thích không thôi, mỗi ngày đều đút đồ ăn đút nước cho nó.
Thánh Vũ đế đã đáp ứng cùng An Nhi cưỡi ngựa, Thánh Vũ đế dắt Đạp Tuyết, An Nhi ngồi trên lưng Đạp Tuyết đôi mắt to không vì cười mà híp thành trăng khuyết.
“Có mệt không?” Thánh Vũ đế quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của y hỏi.
An Nhi dùng sức lắc đầu.
Thánh Vũ đế cưng chìu cười một tiếng, chợt vỗ lên bụng ngựa quát một tiếng giá, con ngựa như mủi tên chạy ra ngoài, An Nhi hoảng sợ hô to một tiếng, người lệch một cái mắt thấy y sẽ té xuống, Thánh Vũ đế phóng người lên ngựa ôm lấy An Nhi từ phía sau, đem y ôm vào trong ngực, gió rào thét bên người, An Nhi hoảng sợ tựa vào lòng Thánh Vũ đế miệng mở to thở hổn hển.
“Có phụ hoàng ở đây, sao có thể để ngươi ngã?” Hài tử ngốc!” Thánh Vũ đế điểm trán y.
An Nhi phản ứng kịp thời, nắm tay nhỏ nhắn nện lên lòng ngực kiên cố của Thánh Vũ đế, vừa xấu hổ vừa giận mạnh miệng nói: “Ta mới không có sợ!”
An Nhi bễu môi: “Ta cưỡi ngựa rất lợi hại! Năm đó Trục Phong ca ca cũng khen ngợi ta….”
Biểu tình Thánh Vũ đế nhất thời thay đổi, tức giận khó kềm chế, ôm lấy An Nhi bị lửa ghen đốt đến đầu óc mê muội, người cũng trở nên ác liệt.
An Nhi kêu thảm một tiếng, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tam-nhu-thuy/1505871/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.