*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Pinkie Bình thường ở trường, Vân Thư chỉ ngâm mình ở thư viện, thứ bảy và chủ nhật sẽ tới Qing tìm Giang Tùy, cuộc sống hằng ngày cứ như vậy, trôi qua thật phong phú. Bạn cùng phòng thường xuyên nhìn cô với ánh mắt sùng bái: “Thư Thư, lần đầu tiên tớ gặp cậu cũng chỉ cho rằng cậu là một bình hoa, thế nhưng không nghĩ tới cậu lại là một học bá đấy.” Mỗi lần Tần Oánh dùng ngữ điệu khoa trương này để nói chuyện thì đều làm cho mọi người trong ký túc xá cười lăn lộn. Vân Thư cũng như vậy. Rất nhanh đã tới cuối kỳ, cuối tuần Vân Thư cũng không đến Qing nữa. Môn chuyên ngành của cô phải ghi nhớ rất nhiều, cô phải rất nỗ lực mới có thể lấy được học bổng. Nàng không đến Qing, nên Giang Tùy đành phải tới trường tìm cô. Lúc Giang Tùy mang đồ ăn vặt và đủ loại nước ngọt xuất hiện ở ký túc xá thì Vân Thư mới chạy nhanh từ thư viện trở về. “Sao anh lại tới đây?” Vẻ mặt Vân Thư hơi nghi hoặc nhưng cũng có chút vui vẻ. Giang Tùy xoa xoa đầu cô: “Ai bảo em không có lương tâm như vậy, cũng không chịu tới tìm anh.” Vân Thư nhỏ giọng giải thích: “Còn không phải là do thi cử sao, cho nên……” Cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh. Giang Tùy cười cười: “Anh không có ý trách em, cố gắng thi thật tốt nhé!” Vân Thư tươi cười nhìn anh: “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm nhé, em hơi đói bụng.” Cô sờ sờ cái bụng đói xẹp lẹp của mình. Giang Tùy nhéo mũi cô, “Không có anh ở bên cạnh thì ngay cả cơm cũng không ăn hả?” Vân Thư làm nũng: “Không có, chỉ có hôm nay phải học nên ăn trễ một chút.” “Vậy em đem mấy thứ này lên để trên phòng ký túc xá trước đi.” Vân Thư lập tức vui vẻ đáp: “Được ạ.” Sau đó cô nhanh chóng chạy lên lầu, ở phía sau, Giang Tùy còn không quên nhắc nhở cô cẩn thận một chút. Lúc cô thở hồng hộc chạy xuống thì chuyện đầu tiên làm chính làm quấn lấy cánh tay Giang Tùy, hành động này làm cho người nào đó rất hưởng thụ. “Muốn ăn cái gì?” Giang Tùy hỏi. Vân Thư suy nghĩ vài giây, trả lời: “Đi đâu cũng được, nhưng mà em không muốn đến căn tin.” “Vậy dẫn em ra ngoài ăn nhé.” “Dạ.” Giang Tùy dẫn cô đến một nhà hàng bên cạnh trường học. Lúc trước, khi Tần Oánh mời khách đã dẫn các cô qua đây, ăn khá ngon. Lúc gọi món, Giang Tùy đưa thực đơn cho Vân Thư. Vân Thư chỉ gọi vài món. Giang Tùy cười cô: “Bây giờ đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh sao?” Vân Thư bĩu môi: “Không phải là anh chưa tốt nghiệp hay sao, phải tiết kiệm.” “Chưa tốt nghiệp cũng có thể nuôi nổi em, ngoan, gọi vài món mình thích ăn đi.” Tuy rằng Giang Tùy chưa tốt nghiệp, nhưng anh có nghề phụ, lại có học bổng nên tiền tiết kiệm cũng kha khá. “Được ạ!” Vân Thư lại gọi thêm vài món nữa, lúc này Giang Tùy mới vừa lòng gọi người phục vụ tới. Trong lúc chờ đồ ăn, Vân Thư hỏi anh: “Sang năm anh sẽ tốt nghiệp, đúng không?” Giang Tùy gật đầu: “Ừ.” “Em còn ba năm nữa, cảm giác thời gian trôi quá chậm.” “Sớm như vậy đã bắt đầu vội vàng muốn gả cho anh?” Vân Thư “Sax” một tiếng, “Mới không có đâu.” Hai người nói nói cười cười. Giang Tùy vẫy tay ra hiệu với Vân Thư, “Lại đây ngồi bên cạnh anh.” “Làm gì? Hai người ngồi cùng sẽ chật chội.” “Sẽ không.” Cuối cùng, Vân Thư vẫn ngoan ngoãn qua ngồi cạnh anh. Giang Tùy vươn tay dài, ôm cô vào trong ngực mình. Vân Thư biết ngay rằng anh sẽ không thành thật như vậy mà. Giang Tùy từ từ lại gần muốn hôn cô một cái, nhưng Vân Thư luôn đưa tay ngăn lại. Không còn cách nào khác, Giang Tùy đành phải hôn vào lòng bàn tay cô một cái. Một màn này đúng lúc bị Giang Tuyền Minh từ bên ngoài đi vào nhìn thấy. Giang Tuyền Minh tới trường để bàn bạc về chuyện hợp tác pháp lý với một giáo sư của trường đại học A, không nghĩ tới lại gặp được Giang Tùy ở chỗ này. Ông đi đến trước mặt Giang Tùy, nhìn hai người đang ôm nhau, hỏi: “Con đang làm gì đấy?” Giang Tùy bảo hộ Vân Thư ở sau người, nhàn nhạt trả lời: “Dẫn bạn gái của con đi ăn cơm.” “Lúc trước, bố giới thiệu bạn gái cho con nhưng con không chịu, là vì con bé?” “Đúng vậy.” Giang Tuyền Minh tức giận, nói: “Bố không đồng ý.” “Con cùng ai ở bên nhau, không cần bố đồng ý.” “Mày……” Giang Tuyền Minh trừng mắt nhìn Vân Thư. Từ nhỏ đến lớn Vân Thư đều rất sợ ông ấy, khi còn nhỏ, thậm chí bởi vì lời nói của Giang Tuyền Minh mà cô không dám lại chơi với Giang Tùy. Nhưng bây giờ, Vân Thư không né không tránh nhìn thẳng vào Giang Tuyền Minh. Ánh mắt vừa thản nhiên vừa kiên định. Giang Tuyền Minh vừa tức vừa bực, nhưng ngại còn có người ngoài ở đây, nên cũng không bộc phát tức giận, đành phải nói với Giang Tùy: “Một lát nữa bố sẽ tìm con nói chuyện.” Giang Tuyền Minh thở phì phò rời đi. Giang Tùy nhìn về phía Vân Thư, ôn nhu hỏi cô: “Có anh ở đây, không cần sợ ông ấy.” “Em không sợ, cho dù ai không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, em cũng sẽ không buông tay.” Bình thường, cho dù dỗ thế nào thì cô gái nhỏ đều không chịu nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà lúc này lại nói như vậy, so với bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào cũng đều chân thành, nóng bỏng hơn. Giang Tùy vẫn không nhịn được, cúi đầu hôn cô. Có lẽ là do chuyện vừa mới xảy ra, cảm xúc có chút kích động, nên Vân Thư cũng không trốn tránh, cho đến khi phục vụ mang đồ ăn tới, cô mới nhanh chóng đẩy Giang Tùy ra. Giang Tùy u oán nhìn cô, Vân Thư ngay ngắn nói: “Ăn cơm, đừng có cả ngày nghĩ chuyện lung tung.” Sau khi ăn xong, Giang Tùy đưa Vân Thư trở về ký túc xá.
Kết thúc kỳ đầu tiên, mọi người trong ký túc xá ai về nhà thì về nhà, ai đi du lịch thì đi du lịch. Vân Thư dự định về nhà, nhưng nhìn Giang Tùy hơi đáng thương nên cô quyết định tới chỗ anh hai ngày rồi mới về nhà. Triệu Giai Chu và Tề Chiếu cũng chuẩn bị về nhà, trước khi đi thì tới chỗ của Giang Tùy tụ tập một lần. Triệu Giai Chu lôi kéo mọi người uống rượu, không chỉ uống một mình mà còn thuyết phục tất cả mọi người cùng uống. “Ly rượu này nhất định phải uống, sang năm chúng ta phải tốt nghiệp, đến lúc đó kẻ Nam người Bắc, ai biết đến khi nào mới có thể gặp lại.” Tề Chiếu trách cậu: “Còn chưa có tốt nghiệp đâu, cậu nói mấy lời này để làm gì.” “Tớ mặc kệ, ly này nhất định phải uống.” Tề Chiếu nói với Vân Thư và Giang Tùy đang ở bên cạnh, “Tớ thấy, cậu ta muốn uống rượu, nên mới phải tìm cớ như vậy, cậu ta cũng khó xử lắm.” Vân Thư không nhịn được đã bật cười. Giang Tùy vừa nhìn cô, cô lại nhanh chóng làm bộ như không có chuyện gì phát sinh. Triệu Giai Chu rót rượu cho tất cả mọi người. Vân Thư cũng không có thể trốn tránh ánh mắt của anh ấy nên miễn cưỡng uống hai ly, sau đó, Giang Tùy không cho phép cô tiếp tục uống nữa. Sau khi uống rượu xong, chủ đề nói chuyện của mọi người trở nên cởi mở hơn. Dáng vẻ tươi cười như muốn đánh đòn, Triệu Giai Chu nói: “Tùy, thật ra lúc mới vừa gặp buổi tụ tập với lớp kia, tớ vẫn luôn cảm thấy cậu là người giả đứng đắn.” Tề Chiếu hỏi: “Bây giờ thì sao?” “Bây giờ à, bây giờ tớ có thể hiểu được, cậu ấy không phải giả đứng đắn mà chính là ‘đứng đắn’ thật sự. Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, lớn thế này rồi mà tớ chưa gặp được người nào ‘đứng đắn’ như cậu ấy.” Ngữ điệu khi nói chuyện của Triệu Giai Chu thật sự quá khôi hài, Vân Thư lại một lần nữa không nhịn được. Giang Tùy uy hiếp nhìn cậu ta một cái. Đột nhiên Tề Chiếu cũng lây cảm xúc của cậu ấy, hai người kể tất cả những chuyện xấu hổ phát sinh từ lúc khai giảng tới bây giờ. Ví dụ như Triệu Giai Chu gióng trống khua chiêng thổ lộ với người ta, kết quả là nhận sai người. Ví dụ như Tề Chiếu thật sự đã lấy kem đánh răng để rửa mặt. …… Vân Thư còn chờ nghe chuyện xấu của Giang Tùy, nhưng mà Giang Tùy không có. Theo như lời Triệu Giai Chu nói, thằng nhãi này quá hoàn mỹ, ở bên cạnh bọn cậu quả thực chính là không hợp nhau. Đương nhiên, thời điểm chép bài tập thì Triệu Giai Chu là tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Triệu Giai Chu nói quá nhiều, Vân Thư có chút mệt rã rời, nhưng lại không muốn đi ngủ, cho nên dựa vào người bên cạnh chợp mắt một lúc. Chờ đến khi Triệu Giai Chu nói xong, Vân Thư ở bên cạnh đã ngủ rồi. Giang Tùy nhẹ nhàng bế người lên, lúc lên lầu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, Vân Thư mở to mắt, chớp chớp, lẩm bẩm nói: “Anh lại trộm hôn em.” Giang Tùy cười một tiếng, giọng nói cưng chìu, “Không nhịn được.” Triệu Giai Chu chưa say hoàn toàn, nhìn đoạn đối thoại của hai người thì hùng hùng hổ hổ nói: “Kháo, mẹ nó, thật đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Khó trách lúc trước tớ nói muốn theo đuổi Vân Thư thì Giang Tùy không chịu, thì ra là chính cậu ta đã nhớ thương người ta từ lâu.” Triệu Giai Chu bận rộn chuyện luận văn tốt nghiệp, đã thật lâu không tới nơi này, cho nên không biết Vân Thư và Giang Tùy đã sớm ở bên nhau. Tuy rằng đã sớm biết tình cảm của Giang Tùy đối với Vân Thư không bình thường, nhưng so với tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau còn không quên ngược cẩu, thì hoàn toàn không giống nhau! Buổi sáng hôm sau, Triệu Giai Chu vừa tỉnh, đã lập tức lôi kéo Tề Chiếu hung hăng lên án Giang Tùy, giống như hai người đã giao kèo trước với nhau vậy. Cuối cùng bảo Giang Tùy mời một bữa thì mọi chuyện mới kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]