Sau khi Vân Thư ở lại chỗ của Giang Tùy vài ngày, thì Giang Tùy đưa cô đến nhà ga, vẻ mặt cô gái nhỏ buồn bã như đứa trẻ.
Vân Thư ở cổng nói chuyện với anh một lúc.
Thật ra cũng không phải quá xa, chỉ khoảng hai giờ đi tàu, nhưng mà lại có cảm giác xa nhà.
Giang Tùy sờ sờ đầu cô, dỗ dành: “Ngoan ngoãn chờ anh về.”
Vân Thư gật đầu: “Em đi đây.”
Giang Tùy vô lại nói: “Hôn một chút rồi đi.”
Vân Thư đành phải nhón mũi chân nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái rồi lên tàu.
Lúc Vân Thư trở về, Vân Tùng cũng vừa hoàn thành xong một công trình, đã về trước cô hai ngày. Biết cô về, ông đã cố ý ở nhà chuẩn bị không ít món ngon.
Hôm về nhà, Vân Thư mới tới cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng từ trong phòng bếp tỏa ra, hương thơm lan tỏa bốn phía, cô lớn tiếng gọi: “Bố, con đã về.”
Vân Tùng từ trong phòng bếp đi ra, “Con để đồ đạc vào trong phòng trước đi, đồ ăn lập tức có ngay đây.”
“Dạ dạ, con biết rồi, bố cứ bận chuyện của mình trước đi.”
Từ sau khi Vân Thư tốt nghiệp thì đã dọn về nhà mình ở, có một cái sân nho nhỏ, tuy rằng trông hơi cũ nhưng mà đông ấm hạ mát, rất thoải mái.
Sau khi bỏ đồ đạc trong phòng, Vân Thư vào phòng bếp hỗ trợ, Vân Tùng cảm thấy bên trong mùi dầu mỡ quá nồng nên muốn cô đi ra ngoài nghỉ ngơi.
“Không sao, con giúp bố lột tỏi.”
Vân Thư khăng khăng như vậy thì Vân Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ngoan-voi-em/1738475/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.