Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Chu Trinh đi dạo ở bên ngoài trở về, thì nhìn thấy Giang Tùy và Vân Thư đang trò chuyện nhốn nháo ở trên lầu, Giang Tùy luôn luôn lãnh đạm, nhưng lúc này lại xuất hiện một tia ấm áp nhẹ nhàng, trong lòng Chu Trinh cũng cảm thấy vui mừng.
Sau khi Vân Thư nhìn thấy Chu Trinh, thì lập tức ngừng động tác trong tay lại, ngoan ngoãn đứng lên, còn đưa mắt bảo Giang Tùy đừng lộn xộn.
Nhưng Giang Tùy lo lắng tay cô, vừa mới nãy không cẩn thận đụng trúng lan can, muốn xem tay cô có bị thương hay không.
Vân Thư nhỏ giọng nói: “Em không sao.”
“Không được, cho anh xem.”
Giang Tùy khăng khăng, Vân Thư đành phải đưa tay cho anh nhìn, có máu bầm một chút, Giang Tùy dặn dò: “Đợi lát nữa về phòng anh thoa dầu cho em.”
“Dạ dạ.” Vân Thư vội vàng gật đầu, giống như rất sợ bây giờ anh sẽ làm ra chuyện gì đó.
Chu Trinh đi lên.
Vân Thư ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào dì.”
“Chớp mắt, tiểu Vân Thư đã lớn như vậy rồi.” Trên mặt Chu Trinh nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Dì vẫn xinh đẹp như trước đây.” Vân Thư khen từ tận đáy lòng.
Trước khi Vân Thư cảm thấy Chu Trinh rất lợi hại, bà xinh đẹp, tự tin, có chủ kiến, nhưng mà trong lòng Vân Thư vẫn thầm oán giận bà, bởi vì cho dù là Chu Trinh hay Giang Tuyền Minh thì đều không quan tâm nhiều tới Giang Tùy.
Giang Tùy nhàn nhạt mở miệng: “Đồ ăn đã nấu xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Giang Tùy kéo Vân Thư cùng nhau ngồi xuống, còn không quên kéo ghế ra cho cô, trên mặt Vân Thu lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà Chu Trình cũng không hề tỏ vẻ khó chịu. Trên bàn cơm, Chu Trinh hỏi Vân Thư một số chuyện xảy ra ở trường, hỏi gì Vân Thư đều đáp nấy, trong lòng Chu Trinh cũng cảm thấy vui vẻ.
Trước kia, mỗi lần bà hỏi Giang Tùy, câu trả lời của anh vĩnh viễn đều là “Không có gì”, sau đó trả lời cho có lệ hai câu thì vội vàng cúp máy.
Chu Trinh cũng hỏi Giang Tùy vài câu, bởi vì có Vân Thư ở đây, thái độ của Giang Tùy cũng tốt hơn không ít, vì thế trong lòng Chu Trinh lại càng vui vẻ hơn.

Sau khi ăn cơm xong.
Giang Tùy và Vân Thư tiễn Chu Trinh đến đầu ngõ, Chu Trinh tự lái xe tới, sau khi lên xe, phất tay với bọn họ một cái rồi rời đi.
Trên đường trở về, Vân Thư nắm tay Giang Tùy lắc qua lắc lại, Giang Tùy hỏi cô: “Còn đau không?”
“Không đau, anh cũng đừng chuyện nhỏ hóa lớn như vậy.”
“Em lặp lại lần nữa.” Giang Tùy uy hiếp.
Vân Thư cố ý khiêu khích: “Em nói anh chuyện nhỏ hóa lớn.”
Kết quả của khiêu khích chính là cô bị Giang Tùy bế lên, làm cho cô sợ đến mức chỉ có thể gắt gao ôm chặt cổ anh. Trong quán bar Qing vẫn còn khách, nhưng Giang Tùy cứ như vậy, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, ôm cô lên lầu.
Vân Thư xấu hổ, dụi đầu vào ngực anh.
Giang Tùy ôm Vân Thư tới phòng, sau đó lấy lọ dầu ở trong ngăn kéo ra, đỡ cô ngồi xuống.
“Vươn tay ra, đừng lộn xộn.”
Vân Thư ngoan ngoãn vươn tay ra.
Giang Tùy nhẹ nhàng bôi dầu lên chỗ bị thương trên cánh tay cô, lập tức mùi dầu gió tràn ngập căn phòng.
Nàng bĩu môi: “Mùi dầu gió nồng như vậy, lát nữa làm sao mà ngủ?”
Giang Tùy nhướng mày, “Vậy chúng ta cùng nhau ngủ?”
Vân Thư tức giận liếc anh một cái.
Giang Tùy đứng dậy, đi mở cửa sổ ra, dỗ dành: “Được rồi, một lát nữa mùi sẽ bay hết thôi.”
Giang Tùy đi ra ngoài một chuyến, lấy túi lớn đồ ăn vặt mà lúc chiều anh đã mua đem vào.
“Đây là cái gì?” Vân Thư nhìn anh đang cầm một cái túi siêu lớn. 
“Đồ ăn vặt.”
“Không biết em thích cái gì, cho nên mua mỗi thứ một ít, lúc nào muốn thì em có thể ăn.”
“Em không phải là con nít.”
Lúc trước, khi còn nhỏ, chỉ cần cô không vui, Giang Tùy sẽ mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt. Có thể là do khi còn nhỏ ăn quá nhiều nên sau khi lớn lên thì ngược lại, cô không thích ăn mấy thứ này nữa. 
“Không thích?” Giang Tùy nói: “Vậy anh đi chia cho những người khác?”
Vân Thư giật lại.
“Không được, là mua cho em mà.”
Vân Thư bỏ đồ tất cả ăn vặt vào trong cái tủ ở bên cạnh, sợ Giang Tùy tới lấy nên còn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
Giang Tùy cười, trên mặt đầy vẻ sủng nịch.
Hai người ở trong phòng nói chuyện một lúc, sau đó Giang Tùy dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Vân Thư đột nhiên hỏi: “Anh, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Tùy trả lời: “25, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Vậy chờ đến lúc em tốt nghiệp, không phải anh đã 28 rồi sao?”
Ánh mắt Giang Tùy nhìn cô không quá thân thiện: “Bây giờ đã bắt đầu lo ngại tuổi anh lớn ư?”
Vân Thư lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không có, không có, em chỉ tùy tiện tính toán một chút.”
Nàng vốn suy nghĩ bao lâu nữa mới mới có thể gả cho anh, nghĩ nghĩ một hồi lại đột nhiên nghĩ đến tuổi của anh, nên mới thuận miệng hỏi.
Nhưng mà giống như người nào đó tương đối mẫn cảm.
Trên đường trở về, Giang Tùy vẫn luôn nhắc nhở cô, không cho phép gặp được em trai nhỏ trẻ tuổi thì bỏ anh theo người ta.
Vân Thư nén cười, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, thì ra Giang Tùy cũng sẽ có dáng vẻ không đứng đắn như vậy.
Khi trở về phòng, mùi dầu gió trong phòng đã tan biến gần hết, Vân Thư có chút mệt mỏi, ngả người nằm xuống giường.
Giang Tùy cũng nằm theo cô, Vân Thư ý thức được nguy hiểm, muốn tránh, nhưng hình như không kịp nữa rồi.
Hai tay Giang Tùy đặt ở hai bên tai cô, cười đầy ẩn ý.
“Muốn tránh?”
Vân Thư không nhận: “Không có, tuyệt đối không có.”
“Lời lúc nãy anh nói, em còn chưa trả lời.”
Vân Thư ngẩn ra một chút, “Nói cái gì?”
“Không cho phép thích người đàn ông khác.” Lời này, tựa hồ như Giang Tùy dán trên cánh môi của cô để nói.
Cảm giác tê tê dại dại chạy khắp cơ thể, Vân Thư nhìn dáng vẻ tích cực của anh thì thuận thế ôm lấy cổ anh, ánh mắt vô tội nhìn anh: “Vâng, không thích người khác, chỉ thích anh.”
Giang Tùy ôn nhu hôn xuống, môi mỏng lạnh dán trên xương quai xanh của cô, cả người Vân Thư co rụt lại, càng dùng sức ôm chặt anh.
Giang Tùy nhẹ nhàng cắn bên tai cô một chút, Vân Thư bị đau nên dùng tay nâng mặt anh lên, cắn một ngụm trên môi anh như để trả thù.
Giang Tùy cười cười, lại tiếp tục hôn cô, từ xương quai xanh đến chóp mũi lại đến môi mềm, Giang Tùy cất giọng trầm thấp mê hoặc: “Nơi này đều lưu lại dấu ấn của anh, về sau cũng chỉ một mình anh được phép chạm vào.”
Khi Giang Tùy nói những lời này, Vân Thư bị anh trêu chọc đến mức mặt đỏ tai hồng, lại không biết làm thế nào để phản bác.
Đành phải học theo phương thức mà chiếu Giang Tùy đã làm, cũng lưu lại dấu ấn trên người anh, kết quả Giang Tùy không hề phản ứng gì, lại còn nhìn cô cười ngây ngô.
Lòng tự trọng của Vân Thư bị đả thương, muốn đẩy anh ra thì một tay Giang Tùy lại ôm cô vào lại trong ngực, “Thư Thư, anh yêu em, rất yêu, rất yêu em.”
Ánh mắt Giang Tùy vừa lưu luyến lại thâm tình, trong nháy mắt, tí xíu bất mãn lúc nãy của Vân Thư đã ném bay tận chín tầng mây.
Nép vào lòng anh, cô nhẹ nhàng đáp: “Anh đừng sợ, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Sẽ không vứt bỏ anh chỉ bởi vì anh lớn hơn em nhiều tuổi.
Nửa câu sau này, Vân Thư không dám nói ra.
Cô sợ nếu như mình nói câu đó, đêm nay, người nào đó thật sự sẽ không bỏ qua cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.