Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tiêu Long thấy Vũ Tử Thần như vậy thì yên lặng đỡ trán thở dài.
Quả nhiên, mãng xà thấy có động tĩnh liền lập tức đuổi theo. Tử Thần hoảng sợ, gào khóc kêu loạn lên hoảng hốt chạy lung tung. Nhưng cặp giò của anh ta lại không nhanh bằng kẻ không chân, sắp bị cắn đến nơi rồi.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi phi thân lên chém một phát vào thân rắn, keng một tiếng, nhưng mà chỉ ảnh hưởng đến vảy.
Da dày quá!
Con rắn khổng lồ bị đau, tức giận quay đầu tấn công tôi. Tôi cứ nhìn thấy thứ gì trơn tuột liền buồn nôn, trong lúc nguy cấp trong đầu bỗng hiện lên mật thất xà yêu trong Harry Potter, phải chém vào mắt nó. Nhưng dù có làm gì thì động tác của con rắn vẫn rất hung bạo, tôi chọc trái chọc phải vẫn không trúng. Không dễ gì dùng kiếm đỡ được miệng rắn, lại bị nó cắn mất kiếm, tôi kinh hãi, nghĩ đây có phải bảo kiếm của Gryffindor đâu, bị mày cắn đứt rồi thì tao lấy gì dùng, vội vàng dùng lực rút ra. Kết quả, rút thì chẳng rút được mà tôi còn bị mất đà lùi về phía sau mấy bước rồi ngã xuống đất, lăn vào vũng bùn.
Nước mưa làm cay mắt, chỉ thấy một đống màu đen to đùng vọt tới, tôi lảo đảo đứng dậy chạy thục mạng, con rắn liền đuổi theo.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi bất hạnh trượt vào đống bùn, ngã oạch xuống.
Muốn chạy tiếp nhưng đã không kịp nữa, chỉ có thể che hai tay phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881096/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.