Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tôi mơ thấy rất nhiều chuyện.
Tôi mơ thấy tôi và Đỗ Phương cùng ngắm tuyết bên bờ hồ ở Liên Giáo. Ven hồ phủ đầy tuyết cũng không đẹp bằng áo trắng bồng bềnh, sóng mắt say lòng người của anh ta. Dưới gốc cây tùng xa nhất kia, có một bóng người không biết đã đứng bao lâu, cuối cùng lóe lên một cái rồi biến mất.
Tôi mơ thấy trận chiến ở núi Thanh Trừng, tôi bị bị Đỗ Phương bắn 12 mũi tên, Tiêu Long Vũ ôm cơ thể đã lạnh của tôi, khóc như một đứa trẻ.
Tôi mơ thấy Tiêu Long Vũ của bảy năm sau luyện kiếm trong sân Kê Môn, luyện bộ Xuyên Vân Kiếm Pháp đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng anh không dừng lại lấy một lần, luyện từ sáng sớm đến hoàng hôn, cuối cùng cũng kiệt sức, ngã xuống sân.
Tôi mơ thấy tôi rơi xuống vách núi, Tiêu Long Vũ nhảy xuống theo, điên cuồng tìm tôi, nhưng dù có tìm thế nào cũng không thấy tung tích của tôi.
......
Trong lúc mê man, tôi nghe thấy có người nói chuyện bên cạnh tôi.
“Cô ấy lúc nào mới tỉnh?”
“Cô không tin y thuật của ta à? Chỉ đang ngủ thôi, đừng lo.”
“Nhưng cô ấy đã ngủ năm ngày rồi.”
“Ta còn gặp cả người ngủ năm năm rồi cơ.” Giọng của Tử Thần có chút bất đắc dĩ.
Đó là người thực vật. Tôi oán thầm.
“Nếu ngủ năm năm thật, vậy thằng nhóc họ Tiêu kia có thể bớt lo rồi.” Dương Dương Dương châm chọc, “Nha đầu này thật giỏi hành hạ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881094/quyen-3-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.