【 Dương gia thì sao, họ sống chết đâu liên quan gì đến tôi? Nhân lúc Tiêu Long Vũ không ở đây, đi cùng anh ta đi. Anh ta không bằng Tiêu Long Vũ sao?】
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Đỗ Phương.
Sự hoảng hốt dần biến mất, sự tuyệt vọng vô tận một lần nữa bao phủ lấy tôi.
Người của Phá Quân Tư dần lấy được ưu thế, từng tên giết người ngã xuống. Trong khí nóng kinh người, Đỗ Phương đứng trước đám cháy, như Tu La bước ra khỏi địa ngục. Tôi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy tay phải anh ta bỗng động đậy, tia chớp sáng hiện lên, vô số cây ngân châm được bắn ra, tốc độ cực nhanh. Ngay lập tức, mấy người làm còn lại và người của Phá Quân Tư điên cuồng phun máu, ngã xuống.
Tôi không chịu nổi hét lên, nhớ đêm đó trong ánh lửa trên núi, anh ta cũng dùng chiêu này giết mấy tên đánh lén xung quanh.
Cuối cùng, chỉ còn lại một người đàn ông không bị trúng ám khí. Người đó cười lạnh đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Quả nhiên là Nguyệt Bạch công tử Đỗ Phương, ám khí châm độc xuất thần nhập hóa, Tư Đồ Lượng bội phục!”
Mặt Đỗ Phương không biểu cảm nhìn anh ta, như đang nhìn một người chết.
Tôi vẫn đứng như trời trồng, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc như hận thấu xương, lại như tuyệt vọng. Cho đến khi Tiêu Long Vũ đứng bên cạnh bỗng che ngực, ngã xuống.
Anh ta nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống. Tôi ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881076/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.