【 Tôi không biết mình đã vùng vẫy bao lâu, dần dần kiệt sức. Từ tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ và sự trống rỗng sâu sắc. Tôi há miệng muốn kêu lên, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển đứt quãng.】
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Sau hai ngày lánh nạn bên ngoài, chúng tôi nhận được thư của sư phụ, trên đấy chỉ viết đúng một câu: ‘Nhanh chóng đến Phá Quân Tư.’
Tiêu Long Vũ và Tiểu Bạch Mao đều không biết Phá Quân Tư là chỗ nào. Tôi nhìn những chữ kia, vẻ mặt nặng nề.
Lâm sư phụ không thể về tìm chúng tôi, xem ra chuyện lần này thật sự nghiêm trọng.
Đến Hoàng Thành Kiến Dương đã là hoàng hôn, tôi vừa vào cửa thành liền đi thẳng đến Phá Quân Tư, nhưng không ngờ lại không có ai cả. Tôi đập cửa rất lâu mà cũng không thấy bên trong có phản ứng đành phải ngồi ở quán rượu tới tham gia kén rể lần trước.
Hình như quán rượu đã thay ông chủ. Vừa bước vào đã nhìn thấy một chưởng quầy mà tôi không biết đang loay hoay với sổ sách. Ông ta nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu, tươi cười lộ hàm răng trắng hỏi: “Cô nương, ăn cơm hay tìm chỗ nghỉ trọ”
Tôi trả lời ngắn gọn: “Ăn nghỉ.”
Chưởng quầy hiểu ý, lập tức gọi người làm đưa chúng tôi đến góc khuất, chỉ chốc lát sau liền bưng lên bảy tám món ăn. “Nhìn quần áo, cô nương và công tử là tới Hoàng Thành du lịch sao?”
“Cứ coi như thế đi.” Tôi nghiêng đầu nghĩ, “Tôi muốn phòng tốt nhất.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881075/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.