Buổi trưa hôm đó Từ Mạc kêu người bưng đồ ăn vào cho cậu. Thẩm Quân Ngọc không chịu ăn mà cứ để bụng đói rồi nằm yên đó, cho dù thỉnh thoảng cứ nhìn trộm mâm cơm đó. Đói thì cũng phải chờ anh vào mới chịu ăn.
Từ Mạc định để yên cho cậu giận mình. Không thèm vào hỏi thăm đến một lời, ngay cả khi mà cậu quậy phá đạp đổ thức ăn cũng không thèm vào. Trong lòng anh cũng đấu tranh giữ lắm đó nha...
- Tên đáng ghét họ Từ kia! Định bỏ đói mình thật luôn à?
Trùm kín mít cái chăn lên, cho dù anh có vào thì cậu cũng đâu có thấy đâu mà trách chứ. Còn bày đặt làm ra kế hoạch này nọ... nhưng lại không diễn ra theo đúng kế hoạch mà cậu nghĩ.
Vốn dĩ Thẩm Quân Ngọc định giả vờ giận để có cơ hội công lược anh. Ai mà ngờ được, giận một cái là cái bụng đói meo~
- Cậu giận tôi sao?
- Không có...
Từ Mạc trên tay cầm một tô mỳ bước vào. Ngồi cạnh giường rồi nhìn cậu, cũng không phải là nhìn cậu đâu... là nhìn cái chăn. Bởi vì cậu trùm kín người rồi, chẳng còn nhìn thấy cái gì nữa.
- Tôi mang đồ ăn vào cho cậu. Cậu không dậy ăn là trưa nay nhịn đói luôn đấy!
Từ Mạc đe dọa.
Ngay lập tức, Thẩm Quân Ngọc ngồi phắt dậy.
- Anh còn dám để đói tôi à!
Cậu cầm lấy tô mì lên. Nhưng mà nhìn có chút thất vọng, quả nhiên là mì tôm...không có một con tôm nào. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-lam-nam-phu-phao-hoi/2454067/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.