Chương trước
Chương sau
Ngay lập tức, Thẩm Quân Ngọc bị một người đàn ông đứng phía sau lưng ôm chầm lấy. Cằm anh ta cũng đã qua đến đỉnh đầu cậu luôn rồi, tuy không nhìn thấy mặt nhưng có vẻ anh ta rất cao. Cũng không phải vì cậu thấp, cậu cũng cao đến mét bảy tám mà.

Cậu cũng vì bất ngờ mà theo phản xạ tự nhiên, đạp lên chân anh rồi quay qua dùng cùi chỏ tay đánh vào bụng. Ngỡ là biến thái nên không một động tác thừa mà nắm lấy tóc.

- Cái tên biến thái này! Dám ôm tôi này, tôi cho anh biết nha. Nếu anh là chủ nợ của tôi thì tôi còn có thể nhân nhượng....

Chưa kịp mắng xong thì anh ta ngửng mặt lên.

- Tôi chính là chủ nợ của cậu đây. Từ Mạc!

Thẩm Quân Ngọc lập tức bỏ tóc anh ta, còn xin lỗi anh các thứ. Cho dù có đào mười cái lỗ cũng không thể lấp hết cái quê này...

Nhưng anh lại bỏ qua cậu, nhìn mặt người đàn ông mà cậu cho là đẹp trai kia. Quả thật anh ta có chút nhan sắc thật, nhưng não thì không có. Chuyên sống vào nghề ăn bám, hay được mấy vị khách kia mời về làm ấm giường. Cũng vì đẹp trai gây tai hại như thế nên nguyên chủ mới chết, cũng vì anh ta mà cậu thân bại danh liệt, còn đưa cơ thể lên treo giá.

- Tốt nhất là đừng đụng đến người của tôi!

Nhìn người kia một lúc, anh lại liếc bằng ánh mắt sắc lạnh đó. Người đứng trước kia cũng phải rén mà chuồn.

- Hai người quen nhau sao?

Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy anh như vậy cũng có chút nghi hoặc hỏi. Nhưng, anh lại không quen hắn ta...chỉ là gặp nhiều ở quán bar mà thôi!

- Tôi tên là Dương Nại Hàn, rất hân hạnh được làm quen!

Dương Nại Hàn giơ tay ra định bắt tay làm quen lại với cậu. Thẩm Quân Ngọc lưỡng lự rồi sau đó giơ tay ra...

Cùng lúc này, anh vác cậu lên vai, chiếc hệ thống cũng thông báo thông tin nhân vật này.

[Ting! Hoàn tất kiểm tra thông tin nhân vật Dương Nại Hàn]

Hệ thống sau đó cũng thêm một chiếc thông báo về nhân vật này nữa. Tuy nhiên thì nội dung thông báo chỉ vỏn vẹn trong một câu "Sở khanh, lưu manh chớ đụng".

- A...Anh thả tôi xuống!

- Tôi đưa cậu về nhà.

Không nói gì thêm nữa. Từ Mạc trực tiếp vác cậu bỏ vào trong xe rồi lái về nhà.

- Lúc nãy, anh làm tôi hơi mất mặt đó!

Ngồi trong xe cậu cũng không yên được. Không phải tiếc vì trai đẹp mà là sợ bị quê trước người không quen.

Chiếc xe vẫn cứ lăn bánh, Từ Mạc ngồi trong xe thỉnh thoảng lại nhìn cậu qua tấm gương kia. Chỉ là khuôn mặt cậu bây giờ có chút phụng phịu, còn nhìn ra tấm cửa xe đó mà bĩu môi.

- Tôi là muốn tốt cho cậu! Hắn ta là một tên lưu manh, cậu không nên giao du nhiều với mấy loại như thế.

Thấy vậy, anh cố gắng giải thích cho vật nhỏ này của anh hiểu.


- Nhưng anh cũng không nên trực tiếp vác tôi đi như thế chứ? Lỡ bị người ta hiểu nhầm....

Cho dù anh có đối tốt với cậu thế nào thì cậu vẫn không quên được nhiệm vụ. Thẩm Quân Ngọc thật sự không muốn gây thêm rắc rối với những người không liên quan, chỉ sợ đối tượng công lược mà thấy thì cậu muốn công lược hắn ta cũng khó khăn không ít.

Chiếc xe dừng trước cửa nhà anh, anh đưa chìa khóa cho quản gia rồi mạnh bạo vác cậu vào phòng. Sau đó thì đóng khoá chặt lại, không cho cậu ra khỏi.

- Cái tên chết bầm nhà anh. Anh mau thả tôi ra!

Thẩm Quân Ngọc cứ tưởng anh đùa nên chiều anh chút. Ai mà ngờ anh lại nhốt thật! Đập cửa mãi không thấy anh mở nên cậu lại ngồi bên giường, bây giờ cậu mới chịu nhớ đến bé Tiểu Nhất.

Khởi động hệ thống ra nói chuyện, nhân tiện cũng tìm hiểu một chút vậy.

Tiểu Nhất thì đang ăn bánh uống trà trong không gian hệ thống thì bị cậu lôi ra. Cũng ức chế lắm nhưng lại không làm gì được...ai bảo Tiểu Nhất nhỏ làm chi.

- Bây giờ mới chịu nhớ đến bổn hệ thống, rốt cuộc cậu xem ta là cái gì vậy hả?

Tiểu Nhất tức giận mắng.

- Thì là công cụ hỗ trợ đó. Nói nhanh đi, người ta cần công lược trong thế giới này là ai đây? Mà còn đôi mắt của ta tại sao lại giống như bị cận thế hả?

Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng đi vào vấn đề.

- Mắt của cậu là do ở phòng tối quá lâu nên mới mờ. Còn đối tượng thì chưa thông báo thật sao?

Tiểu Nhất với vẻ mặt hoang mang nhìn cậu một lúc. Hệ thống lần này thất trách rồi, ngay cả chuyện thông báo quan trọng mà cũng quên cho được.

- Thông báo khi nào? Ta chẳng nhận được cái thông báo nào cả. Đối tượng công lược là ai đây, đừng để ta phải đi tìm chứ.

- Ò! Để tôi gửi thông báo.

Hệ thống loay hoay viết chữ gửi cho Thẩm Quân Ngọc mà quên rằng cậu còn đứng trước mặt mình. Cũng tốn công viết thông báo chứ đùa! Hệ thống này ban đầu còn đỡ chứ bây giờ có chút tha hóa rồi.

[Ting! Đối tượng công lược lần này tên là Từ Mạc]

[Thông số nhân vật: Từ Mạc. Chiều cao: 187cm. Nghề nghiệp: Làm chủ sòng bạc lớn ở Thành Đô. Giới thiệu nhân vật: Không bao giờ thiếu tiền, yêu một ngày là có tiền tiêu cả đời]

Gửi thông báo xong thì Tiểu Nhất ngỡ ngàng bật ngửa, Thẩm Quân Ngọc còn nhìn chằm chằm hệ thống nên cảm giác có chút hơi rén. Bấy giờ Tiểu Nhất mới nhớ ra rằng mình không cần phải viết thông báo, chỉ cần nói vài câu là okay rồi!

- Thế mà cũng tự nhận là hệ thống tiên tiến nhất thời đại!

Thẩm Quân Ngọc nhìn Tiểu Nhất rồi lắc đầu nói.

- Cậu đi chăm cho chồng tương lai của cậu đi! Tôi đi đây.

Nói rồi thì Tiểu Nhất tự động biến mất. Gương mặt chiếc hệ thống này còn mang theo chút giận dỗi mà thầm mắng cậu trong lòng.

- Rõ ràng là biết mình ở trước mặt mà bắt mình gửi thông báo?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.