🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Cố An, anh bị điều động công tác, sau này có thể không gặp lại nhau nữa."

"Anh đi đâu?"

"Không thể nói cho em biết."

"Vậy em có thể đi tìm anh không?"

"Không được."

"Vậy khi nào anh quay về?"

"Phải nhanh chóng trở về nhé..."

"Nhớ lớn lên thật tốt, cả đời bình an."

Trong mười một tháng Giang Nghiễn rời xa, hai mươi mấy ngày hôn mê, Cố An đã vô số lần muốn quay trở lại mùa hè năm mười tám tuổi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, dừng lại vào ngày 19 tháng 7 năm đó, cô sẽ không quấn quýt lấy anh đi công viên giải trí, sẽ không nhõng nhẽo đòi uống rượu đến say mèm.

Cô sẽ tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Khi đó, Giang Nghiễn, lạnh lùng cấm dục không thể chạm tới, là một cảnh sát mặt than nhưng lại cười dịu dàng với cô, lúm đồng tiền bên khóe miệng đẹp đến chói mắt.

Nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bị thương do đạn bắn, cả người kết nối với các thiết bị y tế tinh vi, yên tĩnh nằm trong phòng bệnh trắng toát, lông mi dài buông xuống, không thể thấy đôi mắt đẹp ấy.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu một mùa hè khác, ngoài hành lang bệnh viện tiếng bước chân vội vã, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, mọi ồn ào xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt anh rõ ràng trước mắt.

"Lại đây, anh lau nước mắt cho em."

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt như vừa trở về từ cõi chết, khe khẽ gần như không thể nghe thấy, từng chữ đau tận trong tim.

Người mà cô nhớ nhung suốt một năm qua, như xuyên qua tầng tầng giấc mơ, đứng ngay trước mặt cô.

Khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược lại vô tận, cảnh tượng thay đổi, cô vẫn là cô bé hay khóc chưa trưởng thành, vì chút chuyện nhỏ mà đã khóc, còn anh như thường lệ sau giờ làm việc trở về nhà, cảnh sát trẻ cao 1m87, cúi xuống ngang tầm mắt cô, dỗ dành cô như dỗ dành đứa trẻ.

Cố An không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn vào mắt anh, đầu óc trống rỗng, mọi cảm xúc dâng trào, trong chốc lát hoàn toàn câm lặng.

Cô muốn nói em sợ muốn chết.

Muốn nói em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Muốn nói em tưởng anh sẽ không trở về nữa.

Muốn nói em không nên uống rượu, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em đã không tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Nhưng trong lòng có một giọng nói, chậm rãi từng chữ:

Giang Nghiễn, em rất nhớ anh.

Cố An kéo khóe miệng, muốn cười lộ cả răng khểnh cho anh xem, nhưng chưa kịp cười thì khóe miệng đã mím lại, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt, chảy dài xuống má.

Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường anh, tóc dài gần đến eo, khuôn mặt baby càng thêm thanh tú.

Đó là Cố An hai mươi tuổi.

Nhưng khi cô đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, trông lại chẳng khác gì khi mười sáu tuổi, vẫn bé nhỏ, tủi thân, như đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt đợi cha mẹ đến đón, cuối cùng có người để dựa vào, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Cả người Giang Nghiễn đau đớn vô cùng, đau đến mức không thể xác định chính xác đâu là chỗ bị thương. Nhưng tất cả những điều đó cộng lại, vẫn không bằng nhìn thấy cô bé trước mặt khóc làm anh luống cuống hơn.

"Ngoan, đừng khóc nữa."

Giọng anh quen thuộc, lạnh lùng, mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tay anh chạm vào má cô, ngón tay dài mảnh, trắng bệch vì nhiều ngày hôn mê không thấy ánh nắng, gần như trong suốt, mạch máu xanh hiện rõ, muốn lau nước mắt cho cô nhưng không có sức lực.

Cố An gật đầu, cố gắng kìm nén tiếng nấc nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Như chú thỏ con mắt đỏ, chà xát mắt, không chớp mắt nhìn anh.

Giang Nghiễn môi mỏng khô khốc, trắng bệch, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong rất nhỏ.

Thật tốt.

Người đầu tiên anh thấy khi mở mắt.

Là cô bé anh thích.

Anh nâng tay, vô tình làm đau những vết thương chằng chịt trên người, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cố An, xoa nhẹ.

Tóc cô mềm mại, rũ xuống, hàng mi dài cong vút dính nước, trông thật đáng thương.

Đầu ngón tay thật sự chạm vào cô, không phải là giấc mơ mong manh của những đêm giữa cơn mưa đạn và súng.

Giang Nghiễn nhìn cô sâu sắc, trong lòng khẽ hỏi.

-- Sống sót trở về, em còn muốn anh không.

-

"Đúng là cảnh sát, thể chất này thật không tầm thường."

Ba ngày sau, bác sĩ trong nhóm chuyên gia đến kiểm tra phòng, không kìm được cảm thán về tốc độ lành của vết thương của Giang Nghiễn: "Vết thương lành rất tốt, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua hoàn toàn, đừng chủ quan."

Bốn năm rèn luyện thể lực không ngừng ở trường cảnh sát và sau khi trở thành cảnh sát đã giúp Giang Nghiễn có nền tảng thể chất vững chắc, vượt qua đau đớn. Cố An đứng bên cạnh cười hì hì ngây ngô, tự hào như vừa nhận được bông hoa đỏ nhỏ, vừa vui sướng, mắt lại đỏ hoe.

Giang Nghiễn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào mũi cô, giọng nói mang theo âm cười: "Nhóc mít ướt."

Cố An mím môi, nhìn anh rồi ngẩng mặt lên cười vui vẻ, lộ ra răng khểnh, đôi mắt cong cong lấp lánh nước mắt.

Anh nằm viện, cô chẳng đi đâu, như một cái đuôi nhỏ bám dính không rời.

Chỉ cần Giang Nghiễn tỉnh táo, cô liến thoắng nói chuyện không ngừng, muốn kể hết mọi chuyện xảy ra trong năm qua, hận không thể tăng tốc độ nói nhanh gấp mấy lần.

Nếu Giang Nghiễn nghỉ ngơi, cô sẽ thay anh, tận tâm tiêu diệt hết các loại trái cây và đồ ăn vặt do đội điều tra hình sự gửi đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng tốc độ cung cấp lại cao hơn tốc độ tiêu thụ của cô rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh của cô vốn gầy đi, cuối cùng lại tròn lên rõ rệt.

Giang Nghiễn từng trong trạng thái mơ màng, nghe thấy cô mở gói đồ ăn mới.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Giang Nghiễn, anh không thích món này đúng không?"

Ngay sau đó, cô lại bắt chước giọng điệu lạnh lùng của anh, tự hỏi tự trả lời: "Ừ, không thích, Cố An ăn đi."

Rồi, bên tai vang lên âm thanh "tách tách", giống như con koala nhỏ đang nhai lá cây, trong trẻo và dễ nghe.

Anh lén mở mắt, thấy má cô phồng lên như con chuột hamster nhỏ, đôi vai nhỏ thẳng thớm đáng yêu: "Ngon quá, ngon quá..."

Giang Nghiễn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không thành tiếng.

Không biết bao nhiêu lần Cố Trinh muốn lôi Cố An về nhà như lôi con gà con.

Vì mấy lần anh đến, Cố An hoặc là đang ăn vặt, hoặc là đang quấy rầy Giang Nghiễn nghỉ ngơi.

Độ ồn ào và vui vẻ của cô thật khiến người khác bực bội, còn không hiểu chuyện bằng chú chó Becgie Đức ở nhà.

Nếu cô có cái đuôi, chắc hẳn chỉ cần gặp Giang Nghiễn là sẽ vểnh lên trời.

"Anh Giang Nghiễn, anh biết không, dì ở căn tin của chúng ta, lúc múc cơm tay run như sàng gạo!"

Cố An vừa nói, vừa giơ cánh tay ngắn của mình ra làm động tác minh họa.

Cô ngẩng cao cằm,nhìn đời bằng nửa con mắt, tay run run, quả thật là dân tấu hài chuyên nghiệp.

"Em chỉ trơ mắt nhìn dì ấy gạt hết sườn trong khay của em ra ngoài..."

Cố Trinh vừa tức vừa buồn cười, đầu óc như muốn đau nhức vì những lời lẩm bẩm của em gái, liếc nhìn cậu ấm nhà họ Giang đang nửa nằm nửa ngồi tắm nắng bên giường.

Cậu ấm nhà họ Giang hiện giờ thân thể yếu đuối, là đối tượng được toàn cục bảo vệ đặc biệt, tay không thể xách, vai không thể mang, đúng là một bông hoa yếu ớt.

Nhưng ai cũng biết, bông hoa yếu ớt thích yên tĩnh, ít nói, lạnh lùng.

Chắc chắn rằng, bây giờ khứa này đang muốn ném sinh vật nhỏ loài người ồn ào ra ngoài, nhưng vì tình nghĩa anh em, không tiện làm vậy.

Vì thế, người làm việc xấu này vẫn phải là Cố Trinh.

Cố An từ chuyện dì trong căn tin đến thầy giáo chuyên môn hói đầu, rồi kể đến nước sốt ở quán nướng bên ngoài ngon như thế nào và muốn dẫn Giang Nghiễn đi ăn. Đang kể đến cao hứng thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ áo.

Cô ngẩng đầu, thấy anh trai nhíu mày thành chữ Xuyên (川),bực bội nói: "Về nhà với anh, đừng ở đây làm phiền anh Giang Nghiễn nghỉ ngơi, đầu nó không có vấn đề gì lớn, nhưng chắc bây giờ bị em nhao nhao làm ồn đến chấn thương não rồi."

Nụ cười của Cố An lập tức cứng đờ.

Giây tiếp theo, Cố Trinh nhận được cuộc gọi từ đơn vị, anh bước ra ngoài phòng bệnh để nghe điện thoại, trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Cố An rằng đến từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó, đừng ở đây làm phiền người khác.

Cố An như một quả bóng bị xì hơi, ủ rũ cúi đầu, cằm tựa lên mép giường Giang Nghiễn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp: "Anh cũng ghét bỏ em ồn ào sao?"

Giang Nghiễn cười lắc đầu. Tóc anh dài ra, phủ lên trán, mềm mại và bồng bềnh, khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh trông có vài phần ngoan hiền. Khóe mắt hơi cong, ánh lên ánh sáng trong trẻo của mùa hè, trong đôi mắt đen sâu là sự dịu dàng và dung túng.

Quả nhiên, tuyệt sắc nhân gian vẫn là tuyệt sắc nhân gian!

Ngay cả khi ốm cũng đẹp đến mê người...

Cố An bị ánh mắt dịu dàng của anh nhìn, tim đập thình thịch, giả vờ vô tình vân vê đôi tai nhỏ nóng bừng, lẩm bẩm: "Vậy anh cười gì chứ? Anh chắc chắn thấy em rất ồn!"

Nếu không phải vì nhớ anh!

Nếu không phải vì thích anh!

Sao em có thể tha thiết dính lấy anh chứ!

Đã một năm không gặp rồi, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói!

Nếu không nói ra hết, em sẽ nhịn chết mất!!!

Cố An phồng má như con cá vàng nhỏ, cuộn tròn trên ghế, khoanh tay trước ngực, giận dỗi.

Ngàn lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, đôi môi mím chặt thành một đường, đột nhiên im bặt.

"Anh không thấy vậy." Giang Nghiễn không nhịn được cười, nhẹ nhàng chọc chọc trán cô, dịu dàng và ngây thơ.

Anh cười mà cũng rất đẹp, Cố An lập tức hết giận, đành ấm ức hỏi: "Vậy tại sao khi Cố Trinh mắng em, anh không bênh em? Không phải như vậy là mặc định em làm anh ồn đến chấn thương não sao?"

Giang Nghiễn cúi mắt nhìn cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, đường cong đẹp đến động lòng người.

Đôi mắt đẹp ấy nhìn cô không chớp, anh xích người lại gần để ngang tầm mắt cô, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Vậy em muốn anh nói trước mặt Cố Trinh rằng anh thấy em gái của cậu ấy rất dễ thương sao?"

Anh thấy em gái của cậu ấy rất dễ thương, tức là "anh thấy em rất dễ thương."

Mặt Cố An lập tức đỏ bừng, bật dậy: "Cái gì... Em, em ra ngoài đi dạo một lát... Trời có chút ngột ngạt..."

Cô chạy trốn khỏi phòng bệnh.

Cô dựa vào hành lang ngoài phòng bệnh, đôi răng khểnh linh động xinh xắn, tim đập như một năm trước, cảm giác rung động lâu ngày lại mãnh liệt ùa về.

Cô không kìm lòng được, lại bắt đầu như khi mười tám tuổi, mong chờ đến tuổi hai mươi.

Mong chờ được tỏ tình, mong chờ biến người mình thích thành bạn trai.

Tình cảm chưa bao giờ thổ lộ, bí mật chưa từng cho ai biết, cuối cùng cũng đến ngày được tiết lộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Thật ghen tỵ với Tiểu Triệu, lại được thay thuốc cho giường 26 rồi..."

"Đến giờ tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như thế, khuôn mặt ấy đúng là cực phẩm, thân hình cũng tuyệt, còn đôi chân dài nữa, chậc chậc chậc."

"Bà không biết bệnh viện của chúng ta gần đây có bao nhiêu cô gái trẻ ồn ào đòi 'hạ gục' anh ấy trước khi anh ấy xuất viện đâu!"

"Đẹp trai ai mà chẳng thích."

"Mỗi ngày nhìn khuôn mặt ấy một lần, chắc sống thêm được nhiều năm..."

"Cảnh sát Giang có bạn gái chưa nhỉ?"

Cố An nhìn những người đang túm tụm nói chuyện, nhỏ giọng trả lời trong lòng:

Bạn gái gì chứ, tuy rằng bây giờ anh ấy chưa có, nhưng sắp có rồi!

Anh ấy dù thế nào cũng thu hút sự chú ý.

Nằm viện thôi mà cũng thu hút ong bướm, có một đám cô gái trẻ thèm muốn vẻ đẹp trai của anh ấy.

Cố An nắm chặt tay, cô phải đẩy nhanh tiến độ, mau chóng biến anh chàng đẹp trai này thành của riêng, rồi danh chính ngôn thuận mà kim ốc tàng kiều (*)!

(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng giấu người đẹp. Một điển tích giữa Hán Vũ Đế và hoàng hậu Trần A Kiều. Lúc nhỏ, cô của Hán Vũ Đế là trưởng công chúa Phiêu hỏi đùa rằng sẽ gả con gái Trần A Kiều cho Vũ Đế, Vũ Đế cười đáp: "Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở." Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử.

Cô nhìn thấy y tá Tiểu Triệu đẩy cửa bước vào, liền theo sau vào phòng.

Hiên ngang hùng dũng đứng bên cạnh Giang Nghiễn, như một hiệp sĩ bảo vệ hoàng tử.

"Cảnh sát Giang, vết thương cần thay băng rồi."

Trong đầu Cố An có sợi dây căng ra ngay lập tức.

Cô chưa bao giờ thấy anh thay băng, chưa từng thấy vết thương trên người anh.

Anh bị thương ở đâu, bị thương như thế nào, và mức độ nghiêm trọng ra sao.

Cô không dám nhìn, nhưng lại tự ngược muốn biết.

"Cởi áo ra." Nữ y tá đã gặp nhiều bệnh nhân, nhưng anh cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai này là người được nhắc đến nhiều nhất gần đây, khuôn mặt cô vẫn không kìm được đỏ lên.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy rõ ràng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi ngẩng lên nhìn người, như muốn đào cả tâm can, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Ngón tay thon dài của Giang Nghiễn đặt lên nút áo bệnh nhân, chiếc áo dần dần được cởi ra, cổ dài với đường viền yết hầu rõ ràng, phía dưới là xương quai xanh tinh tế thẳng tắp. Cố An phát hiện ở cuối xương quai xanh của anh có một nốt ruồi rất đẹp, trên làn da trắng nhợt như muốn thiêu đốt ánh nhìn, vừa lạnh lùng cấm dục, lại như đang âm thầm quyến rũ.

Theo từng nút áo được cởi, vết thương màu đỏ sẫm dần lộ ra, như một dấu hiệu.

Cố An nín thở, tim đập mạnh, mắt bắt đầu nóng lên.

Cuối cùng cô vẫn đánh giá quá cao khả năng chấp nhận của mình.

Trước đây chỉ là vết thương trên tay bị dao sắc rạch cô đã không nhịn được mà khóc nhè, mất một thời gian dài mới hết ác mộng.

Còn bây giờ, cô phải đối mặt với vết thương do súng đạn gây ra trên người anh.

Trước đó cô đã vô số lần tưởng tượng lại cảnh anh bị thương trong đầu, làm sao có thể trong tình trạng mất máu nhiều ở động mạch vẫn truy đuổi đào phạm cuối cùng, cho đến khi mọi chuyện kết thúc mới cho phép mình gục ngã.

Anh đã đau đến mức nào...

Ngay giây tiếp theo, trước mắt tối sầm, chẳng thấy gì nữa.

Cố An lên tiếng, giọng mũi nho nhỏ như con nít: "Anh làm gì vậy."

Bàn tay khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng che trước mắt cô, lông mi cô chạm vào lòng bàn tay anh.

Cố An nhíu mày, định giơ tay gạt tay anh xuống.

Nhưng lúc này, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai: "Ngoan, nghe lời."

Ngay khoảnh khắc đó, y tá Tiểu Triệu biết mình hoàn toàn không có cơ hội, những đồng nghiệp khác cũng chỉ là pháo hôi.

Người lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng thật sự là chí mạng, thời gian lâu như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết ấy, xuất hiện vẻ mặt vừa nuông chiều vừa bất đắc dĩ.

"Có phải rất nghiêm trọng không..."

Cố An mũi cay cay, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

Người này trước đây chỉ bị thương nhẹ mà còn ăn vạ chuyên nghiệp, than đau với cô.

Mà giờ đây lại che mắt cô, không để cô nhìn thấy.

Giang Nghiễn dịu dàng nói: "Không nghiêm trọng."

"Vậy tại sao anh không cho em nhìn."

Y tá đứng một bên, cảm thấy mình bị người khác nhồi đầy chanh vào miệng.

Trước mắt là anh chàng đẹp trai quần áo không chỉnh tề trêu ghẹo con gái, khiến cô mặt đỏ tim đập.

Quả nhiên người cấm dục mà thả thính thì thật sự là chết người!!!

Cố An bị anh che mắt, trước mắt tối đen, khi mắt không thể thấy, cảm giác lại vô cùng rõ ràng, mọi giác quan đều bị phóng đại vô hạn.

Giang Nghiễn dường như hơi quay đầu, cúi gần bên tai cô, như đang thì thầm.

Cô ngồi trên mép giường bệnh của anh, bị anh che mắt, cả người không dám động đậy, hơi thở ấm áp bên tai nhắc nhở cô, chỉ cần cô động nhẹ, tai có thể sẽ chạm vào mũi anh, hoặc... đôi môi mỏng của anh.

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà kéo dài vô hạn, hương bạc hà nhẹ nhàng và hơi thở ấm áp cùng rơi xuống tai, anh ghé bên tai cô, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy, từng chữ từng chữ rõ ràng:

"Có bản lĩnh rồi."

"Dám nhìn anh cởi đồ rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.