Tiếng còi xe cảnh sát bên tai dần dần nhỏ đi, ý thức bắt đầu rời rạc mơ hồ.
Ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng mưa nhiệt đới, nhẹ nhàng ấm áp rơi trên mắt anh, vạn ngàn hình ảnh hóa thành những điểm sáng hư vô.
Anh đã không biết bao nhiêu ngày đêm sẵn sàng chiến đấu, không hề chợp mắt, mí mắt vào lúc này như bị ngàn cân đè nặng, một khi nhắm lại sẽ không còn sức mở ra nữa.
Thời gian và sinh mệnh trôi đi một cách có thể cảm nhận được, lặng lẽ theo dòng máu tươi chảy ra từ cánh tay, để lại những dấu vết đặc quánh loang lổ trên mặt đất.
Cho đến khi cảm giác như bị người ta bịt miệng mũi, bịt tai lại, không còn nghe thấy gì, không còn nhìn thấy gì, nỗi đau không còn cảm nhận được, rơi vào bóng tối sâu thẳm.
"Vết thương trúng động mạch cánh tay, mất máu quá nhiều! Tình trạng rất nguy hiểm!"
"Đầu bị đập mạnh bởi vật cứng! Cơ thể nhiều chỗ bị gãy xương nghiêm trọng!"
"Huyết áp đang giảm liên tục!"
"Bệnh nhân đã xuất hiện triệu chứng sốc!"
...
Trên giường bệnh, người cảnh sát trẻ tuổi bị thương nặng, làn da tái nhợt, bộ đồ tác chiến màu đen trên người bị máu nhuộm đậm nhạt không đều, nửa khuôn mặt đầy máu me đáng sợ. Nhưng nếu nhìn kỹ thêm một giây, sẽ phát hiện ra ngũ quan của anh thực ra rất sắc nét và điển trai, không thô kệch, thậm chí còn có chút văn nhã cấm dục.
Anh cắt đầu đinh, khuôn mặt hơi gầy, mày kiếm đen như mực kéo dài vào tóc mai, lông mi rũ xuống dài và mềm mại, trông chỉ khoảng hơn hai mươi, thanh thuần lạnh lùng, như một sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát.
Ở độ tuổi này, lẽ ra anh nên đang trên sân bóng rổ mồ hôi nhễ nhại khiến các cô gái hét lên, và nên tươi cười ngạo nghễ dưới ánh mặt trời, không tin quỷ thần cũng chẳng tin người, hoặc có một cô bạn gái tình cảm ổn định chuẩn bị kết hôn...
Dù sao thì cũng không nên như bây giờ, dấu hiệu sinh mệnh bắt đầu biến mất, như một ông lão sắp lìa đời, chỉ còn một bước nữa là đến điểm cuối của cuộc đời.
-
Cuối tháng Sáu, Cố An bắt đầu kỳ nghỉ hè, khi khai giảng sẽ là sinh viên năm ba.
Chỉ còn ba mươi ngày nữa, người ấy sẽ rời đi tròn một năm, trong suốt mười một tháng qua, không có tin tức, không rõ tung tích, dường như sự tồn tại của anh chỉ là ảo giác của cô.
Cô đã vô số lần mơ thấy anh bị thương nặng, lại vô số lần mơ thấy anh chưa từng rời đi, mùa hè năm mười tám tuổi đẹp đẽ như ảo ảnh, thời gian mãi mãi dừng lại trước vòng quay ngựa gỗ, ánh đèn rực rỡ mang màu sắc của câu chuyện cổ tích.
Cô hỏi anh nếu ngựa gỗ lại hỏng thì sao.
Anh mỉm cười dịu dàng, giọng điệu cưng chiều: Không sao đâu, anh bế em.
Mỗi lần mở mắt, trước mắt chỉ là một màu đen sâu thẳm, ngoài cửa sổ vòm ánh trăng sáng tỏ lạnh lẽo không nói nên lời.
Mỗi lần nằm mộng, dấu ấn anh để lại trong cuộc đời cô lại càng sâu đậm hơn, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Chỉ còn năm tháng nữa, cô sẽ đón sinh nhật hai mươi tuổi của mình, tấm bưu thiếp cô viết cho anh có lẽ sẽ bị trả lại vì "không tìm thấy người nhận", và những gì anh đã viết năm đó cô sẽ không bao giờ biết được.
Cuộc đời sẽ không dừng lại, cô có thể mãi chờ đợi anh.
Một năm, ba năm, năm năm, cho đến khi nhìn thấy anh bình an vô sự.
Yêu người khác hoặc kết hôn sinh con cũng không sao, chỉ cần anh còn sống, ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này.
Trời vừa tờ mờ sáng, Cố An đã chạy bộ buổi sáng trở về.
Cô gần như vô thức lấy thói quen sinh hoạt của Giang Nghiễn làm của riêng: chạy bộ, rèn luyện, thậm chí cả những bài hát trong tai nghe cũng là những ban nhạc heavy metal mà anh ấy thích, quần áo cũng từ những màu sắc sặc sỡ mà cô yêu thích trở thành những màu đơn giản như đen, trắng, xám và xanh lam.
Cố An trải thảm yoga ra để giãn cơ đơn giản, sau đó bật TV.
Trong TV, sau khi quảng cáo kết thúc, nhạc nền của bản tin sáng vang lên.
"Chào buổi sáng các quý khán giả, hôm nay là ngày 20 tháng 6, thứ Bảy, âm lịch là ngày 29 tháng 4."
Cố An buộc tóc đuôi ngựa, áo thun trắng rộng thùng thình và quần thể thao màu xám nhạt làm người cô như đang bơi trong áo, khăn thể thao vắt qua cổ, cô quay người mở tủ lạnh lấy sữa. Vì chạy bộ nên vai lưng thẳng tắp, cánh tay, eo, chân của cô bắt đầu có những đường nét mảnh mai mạnh mẽ.
Ý định của cô là cao lên, để khi Giang Nghiễn trở về cô sẽ khoe với anh, và một ngày nào đó có thể cùng anh chạy một lần marathon.
Nhưng Giang Nghiễn không trở về, chiều cao của cô cũng tiếc là dừng lại ở 1m61 từ năm mười tám tuổi, dù trên mặt vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, cằm dần V-line, hiện rõ đường cong xinh đẹp, trông vẫn có chút trưởng thành.
Cố An cắn ống hút uống sữa, khuôn mặt baby bầu bĩnh dễ thương, giống hệt lúc Giang Nghiễn lần đầu tiên gặp cô khi cô đang ực ực ực hút hạt trân châu uống trà sữa.
"Ngày 2 tháng 6 năm 201X, Đội Phòng chống ma túy của Cục Công an tỉnh A, với sự hỗ trợ của các đơn vị phòng chống ma túy của hàng chục tỉnh thành, đã phá vỡ một vụ án lớn cấp Bộ giám sát, bắt giữ hơn sáu mươi nghi phạm. Quá trình điều tra vụ án này kéo dài hơn mười tháng, các cảnh sát trong tổ chuyên án trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, đã nhiều lần thâm nhập vào nội bộ băng đảng tội phạm, triệt để thăm dò cấu trúc tổ chức, chi tiết nội bộ và phương thức hoạt động của tổ chức tội phạm này. Đồng thời bắt đầu từ đầu năm nay, lập kế hoạch tỉ mỉ triệt phá tổ chức tội phạm quy mô lớn này, cuối cùng vào rạng sáng ngày 2 tháng 6 đã thành công tiêu diệt tổ chức này..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng đọc bản tin trong TV không ngừng vang lên, ngoài cửa sổ tiếng ve râm ran, lại là một đầu mùa hè, nồi cơm điện hầm cháo đặc sánh thơm ngon, điều hòa vận hành tạo không khí mát mẻ...
Nhưng Cố An như bị bịt tai, chẳng nghe thấy gì cả.
Trái tim cô không ngừng rơi xuống, rơi vào đáy biển sâu, toàn thân như chìm vào làn nước tĩnh lặng, thời gian ngưng đọng, không khí không còn lưu thông, cảm giác chua xót tràn ngập, hoàn toàn nhấn chìm cô.
Giang Nghiễn của cô đâu?
Anh ấy ở đâu?
Anh ấy còn sống không?
Khi nào anh ấy sẽ về?
Trực giác mách bảo cô rằng nhiệm vụ bí mật của Giang Nghiễn chính là vụ án lớn cấp Bộ giám sát này, nhưng tại sao, vụ án đã triệt phá thành công từ hơn hai mươi ngày trước, mà anh ấy vẫn không có chút tin tức nào?
Cố An không chớp mắt nhìn màn hình TV, cố gắng kìm nén nước mắt đến mức mắt đỏ hoe và đau nhức, nhưng vẫn cố tìm dấu vết của Giang Nghiễn từ một góc nào đó -- dù chỉ là một bóng lưng bị làm mờ cũng được...
Nhưng suốt cả bản tin không có một cảnh sát nào xuất hiện.
Hình ảnh quay lại phòng thu, người dẫn chương trình kết thúc: "Có một nhóm người như vậy, họ thầm lặng đi trên lưỡi dao, đổ máu, đổ mồ hôi gánh vác trọng trách tiến về phía trước nhưng vĩnh viễn không được người dân biết đến, chúng ta hãy cùng kính chào những anh hùng vô danh không thể lộ diện này!"
Mắt Cố An cay xè không chịu nổi, nước mắt cuối cùng không kìm được rơi lã chã xuống sàn nhà.
Cô đứng trước TV, trông vẫn nhỏ bé, bĩu môi lau nước mắt, tủi thân như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng không có ai ở bên cạnh để ôm cô vào lòng.
Trên người anh có mùi bạc hà dịu nhẹ dễ chịu, vòng tay anh ấm áp thoải mái, anh cúi xuống nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô: "Ngoan nào, đừng khóc nữa."
Cảm xúc mà cô cố gắng kìm nén gặp được một lối thoát bỗng chốc bùng nổ, mạnh mẽ cuộn trào, đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn reo lên âm báo.
Tầm nhìn từ mờ mịt trở nên rõ ràng, trên màn hình điện thoại hiện lên bốn chữ ngắn gọn.
Mỗi chữ như lưỡi dao, bất ngờ đâm vào nơi mềm yếu nhất trong tim cô --
"Nó trở về rồi."
-
Trong hành lang bệnh viện, những người trong đội cảnh sát hình sự đứng thành hàng, những cảnh sát hình sự ý chí kiên cường đổ máu không đổ lệ đều đang đỏ hoe hai mắt, Sở Hàng ngày thường hay cười đùa nhất, ngồi xổm ở góc, mặt vùi vào lòng bàn tay không chịu ngẩng lên.
"Giang Nghiễn trong lúc truy đuổi đào phạm đã bị đồng bọn của chúng phục kích bắn, viên đạn trúng vào động mạch cánh tay... Anh ấy đã phải chịu đựng thế nào trong tình cảnh đó... Anh ấy phải đau đến mức nào!"
"Anh ấy chắc hẳn đã chuẩn bị tinh thần để đồng quy vu tận (*) với bọn tội phạm."
(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung.
"Đã hôn mê hơn hai mươi ngày... Không biết bao giờ mới tỉnh lại..."
Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc tinh vi kêu tích tắc, thay anh cười, thay anh nói chuyện, thay anh dịu dàng cúi xuống nhìn cô, gọi cô là Cố An, bạn nhỏ, nhóc mít ướt, và cả "công chúa điện hạ" làm tim cô run lên.
Anh lặng lẽ nằm đó, gương mặt khi ngủ yên tĩnh và tuấn tú. Thẻ cảnh sát đặt một bên, người trong ảnh sạch sẽ sáng sủa tràn đầy sức sống, ánh mắt trong trẻo, đồng tử đen tuyền và tinh khiết, khiến người ta liên tưởng đến bầu trời xanh biếc sau cơn mưa.
Phía sau ảnh thẻ, tấm bùa bình an nhuốm máu lộ ra một góc.
Cố An nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, khi anh đang đè tội phạm xuống đất, gương mặt nghiêng tinh tế, đôi mắt lạnh lùng: "Cảnh sát."
Nhớ lại ngày mưa anh đến thư viện đón cô tan học, anh cầm chiếc ô đen của cảnh sát đứng dưới lầu, đẹp không gì sánh được: "Đi về nhà với chú cảnh sát nào."
Nhớ lại những hành động trẻ con đáng yêu mà ít ai biết của anh, ban đêm chạy bộ để đi mua đồ nướng, sáng chạy bộ để mua bữa sáng, bị bắt quả tang còn đắc ý không chút dấu vết: "Ông chủ nói anh đẹp trai, ngày mai đến sẽ tặng thêm."
Nhớ lại khi anh ôm cô ném bóng rổ, nhớ lại anh đã cùng cô vượt qua năm học lớp 12 khó khăn, nhớ lại cái ôm làm cô đỏ mặt và tim đập mạnh ở khu vui chơi...
Khi anh đi, anh quay đầu nói bên tai cô từng chữ: "Nhớ lớn lên thật tốt, cả đời bình an."
Giờ nghĩ lại, đó có lẽ là lời chúc tốt nhất mà anh có thể dành cho cô.
Vì lý do nghề nghiệp, bốn chữ này anh không dám mong ước cũng không thể mong ước.
Anh làm cô cảm thấy số phận đã từng chút một trả lại những gì đã lấy đi từ cô, khiến cô cảm thấy được chăm sóc, được yêu thương, được coi như đứa trẻ, có thể tùy ý dựa dẫm, không cần phải tự mình mạnh mẽ.
Và bây giờ, anh nhắm mắt, ánh sáng ban ngày từ ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt nghiêng của anh.
Không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại, không biết liệu anh có tỉnh lại không.
Cố Trinh đứng trong hành lang, gáy tựa vào bức tường lạnh lẽo, từ đầu đến cuối không nói một lời, người luôn vô tư giờ đây mắt đỏ hoe, đầy tơ máu.
Sáng nay anh trở về Cục thì phát hiện một phong bì trong ngăn kéo của Giang Nghiễn, mới biết rằng trước khi đi anh đã viết sẵn di chúc, chỉ có hai câu:
Nếu bị thương, đừng thông báo cho gia đình.
Nếu hy sinh, hãy hủy hôn ước của tôi và cô ấy.
Dưới di chúc, còn có một thỏa thuận hiến giác mạc đã được ký trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có lẽ cậu ấy đã dự liệu trước rằng, sau khi trải qua làn mưa đạn không may hy sinh, có lẽ chỉ còn đôi mắt của cậu ấy là nguyên vẹn...
Anh từng hỏi Giang Nghiễn: "Tại sao lại làm cảnh sát?"
Người này từ điệu bộ đến tính tình đều là cậu ấm, toàn thân tràn đầy khí chất sống trong nhung lụa, nên tính tình thì tệ đến không thể tệ hơn, anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao một cậu ấm như Giang Nghiễn lại làm cảnh sát.
Nghe vậy, Giang Nghiễn thu lại vẻ lười biếng lạnh nhạt của mình, nghiêm túc trả lời:
"Đã từng được người khác cứu. Mỗi lần gặp vụ án, đều sẽ nghĩ, nếu là ông ấy thì sẽ làm thế nào."
-
Lịch lật qua từng trang, đến tháng Bảy.
Bảy giờ sáng, Cố An kéo rèm cửa, ánh sáng ban mai thật đẹp, cô quay lại hỏi người trên giường bệnh, giọng điệu mềm mại với âm cuối nhẹ nhàng:
"Anh trắng như vậy, chắc không sợ ánh sáng chứ?"
"Ma cà rồng trong phim Mỹ thì sợ ánh sáng lắm, gặp ánh sáng sẽ cháy lên, cần phù thủy làm cho họ một chiếc nhẫn đặc biệt."
Ánh sáng khi gặp anh cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng rơi trên lông mày và khóe mắt anh, hàng mi dài và mềm mại ánh lên những tia sáng vụn vỡ.
"Xem ra anh không sợ, điều đó chứng tỏ anh không phải ma cà rồng, vậy anh là công chúa ngủ trong rừng sao?"
"Có phải cần công chúa điện hạ của anh dùng nụ hôn đánh thức không?"
Anh chàng này trước đây khi gọi cô, thực sự luôn gọi là "công chúa điện hạ".
Cố An nhìn gương mặt ngoan ngoãn, vô hại gần ngay trước mắt, khẽ chạm vào chóp mũi nhọn.
Không được, không được, cô không thể hôn được.
"Xin lỗi một chút nhé..."
Khăn ấm trong tay cô đặt lên trán anh, từ từ lau xuống theo khóe mắt, lông mày.
"Sao mà có thể có lông mi dài thế này nhỉ? Còn đẹp hơn cả con gái."
"Muốn chơi cầu trượt trên sống mũi của anh, độ cao sống mũi của anh chắc là đủ rồi..."
"Sao mà anh không bao giờ bị rám nắng nhỉ."
Cố An vừa lẩm bẩm như trẻ con, vừa cẩn thận, nhẹ nhàng chăm sóc anh như chăm sóc bạn nhỏ mẫu giáo, sợ rằng chỉ cần một chút lực mạnh cũng làm tổn thương anh.
Trước đây khi cô khóc, anh đã giúp cô lau nước mắt, cũng chính là như thế này.
Cái mũi của Cố An chợt cay xè, cố gắng nhịn xuống, rồi kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi cạnh giường bệnh của anh.
Cô chống khuỷu tay lên cạnh giường, hai tay nâng khuôn mặt baby đáng yêu, như dùng lòng bàn tay bưng một cái bánh gạo nếp nhỏ.
"Chắc anh không biết đâu nhỉ? Khi em học lớp 11 em đã thích anh rồi."
"Chắc chắn là trong những cô gái theo đuổi anh, em là người thích anh lâu nhất..."
Rốt cuộc thì các cô gái khác thích anh, có lẽ khi nghe anh đáp lại cái gì 110, cái gì chai thả trôi thì đã hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ có cô là vẫn tiếp tục vụng trộm yêu anh suốt bốn năm.
Chỉ tiếc là thích anh không phải ai đến trước thì được, không thể nhà ở ven hồ thì được hưởng trước ánh trăng, không thể để Giang Nghiễn phát số thứ tự cho cô, xếp hàng ở vị trí đầu tiên.
"Nhưng mà em nghĩ, cứ yêu thầm anh mãi cũng không phải là cách, nếu anh không tỉnh lại..."
Cố An bĩu môi, dùng giọng điệu thương lượng nói nhỏ: "Em sẽ đi thích người khác đấy nhé?"
"Anh không phải nói là yêu sớm thì sẽ bị đánh gãy chân sao, em sắp hai mươi tuổi rồi, không tính là yêu sớm nữa đâu."
"Ở đại học, có rất nhiều chàng trai thích em đó nha," cô đếm ngón tay: "Có hot boy của lớp, rồi hot boy của khoa, hot boy của trường, những chàng trai đó có thể tạo thành cả một thảo nguyên xanh mướt!"
"Nhưng mà..."
Cô cúi mắt nhìn người trên giường bệnh.
Tóc anh đã dài ra, rơi xuống trên trán, lông mi dài thấp phủ, mắt nhắm nghiền. Không nhìn thấy anh cười, chỉ nhớ khi anh cười thì thần thái phấn chấn, muôn vạn sao trời không bằng ánh mắt sáng ngời của anh.
Khuôn mặt nhỏ của Cố An nhăn thành một nắm, giọng nói nghẹn ngào: "Nhưng mà em chỉ thích mỗi anh thì phải làm sao... Từ lúc mười sáu tuổi em đã thích anh rồi..."
Cô không thể giả vờ vui vẻ nói chuyện với anh được nữa.
Trong không khí tĩnh lặng chỉ có mình cô tự nói chuyện.
Đáp lại cô chỉ có tiếng ve ngoài cửa sổ và tiếng nhỏ giọt tí tách của dịch truyền.
Cố An vùi mặt vào cánh tay, vai run rẩy.
Không biết đã khóc bao lâu.
Có cảm giác gì đó mát lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua.
Cố An ngơ ngác ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, mũi nhỏ cũng đỏ, đầu óc trống rỗng, lông mi còn đẫm nước mắt thì đã bị nhẹ nhàng lau đi. Khi tầm nhìn trở lại rõ ràng, lập tức chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
Đầu ngón tay anh lạnh buốt, không có sức lực, lại nhẹ nhàng lau khóe mắt cô. Đuôi mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt trông rất bất lực.
Cố An lấy tay che mặt, nước mắt tuôn ra nhiều hơn, như một đứa trẻ vô cùng tủi thân cuối cùng cũng được cha mẹ đến đón.
Người trước mắt chỉ trong khoảnh khắc này mới trở nên chân thực, mới khiến cô cảm thấy, anh thật sự đã trở lại. Cô khóc không ngừng, lại không nỡ khóc, cố nén nước mắt, mắt không chớp nhìn Giang Nghiễn, sợ rằng anh sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
Đôi môi anh không có sắc máu, trông rất anh tuấn yếu ớt, dường như mỗi lời nói đều kéo theo vô số vết thương trên người.
Tròn một năm ròng rã trôi qua, cô mới lại nghe thấy giọng nói của anh.
"Lại đây," Giang Nghiễn mở miệng, giọng khàn khàn: "Anh lau nước mắt cho em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]