Khuôn mặt tuyệt sắc đầy cấm dục của Giang Nghiễn đã gây xôn xao trong nội bộ bác sĩ và y tá ngay từ khi anh bắt đầu nhập viện. Khi anh còn hôn mê, trông anh như công chúa ngủ trong rừng, kết hợp với thuộc tính "mỹ, cường, thảm" khiến biết bao cô gái phải đau lòng rơi lệ.
Đợi đến khi anh tỉnh dậy, người ta mới nhận ra rằng cho dù người đàn ông này trẻ trung và điển trai thế nào, thì chung quy anh vẫn là một cảnh sát hình sự.
Ngay cả khi mặc đồ bệnh nhân, anh vẫn tỏa ra một khí chất lạnh lùng, xa cách, không ai dám nhìn thẳng vào anh để quang minh chính đại thưởng thức nét đẹp này.
Nhưng bây giờ, y tá Tiểu Triệu đang nhìn thấy anh đẹp trai băng giá dùng một tay che mắt cô gái, tay còn lại thì tháo quần áo.
Anh cúi đầu, ngón tay lạnh trắng, dài và rõ ràng, nhìn sạch sẽ, nếu không có những vết chai do cầm súng, trông chúng giống như tay của bác sĩ hoặc giáo sư. Lông mi dài và mềm mại rủ xuống, đường nét dưới cằm gọn gàng và lạnh lùng.
Chỉ là, có lẽ vì cô bé bên cạnh, nụ cười nhàn nhạt luôn nở trên môi anh.
Thì ra anh cũng biết cười!
Nụ cười của anh thật làm người ta hồn xiêu phách lạc!
Hoàn toàn không có lợi cho sức khỏe con người!
Cô bé ồn ào đòi xem anh thay băng, kéo tay anh xuống.
Anh hơi cong đuôi mắt, đường cong bất đắc dĩ, rồi cúi người ghé sát tai cô, mũi gần như chạm vào tai cô bé.
Tư thế đó thực sự giống nghiêng đầu hôn, anh đẹp trai đôi môi mỏng đường nét rõ ràng, khóe môi nhếch lên, trông vô cùng cuốn hút.
Tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ngồi trong xe. (*)
Tiểu Triệu đỏ mặt, hiếm khi mất tập trung, cho đến khi Giang Nghiễn quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Làm phiền cô."
Gương mặt lạnh lùng, xa cách, lễ phép khiêm tốn, hoàn toàn không còn chút cưng chiều và bất đắc dĩ khi trêu đùa cô bé lúc nãy.
Sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng giúp Tiểu Triệu vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh. Khi tháo băng, cô không dám lơ là chút nào, nín thở xử lý vết thương, sau đó dặn dò cẩn thận những điều cần chú ý rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi cửa phòng bệnh khép lại, trong lòng cô như có hàng trăm con gà và chuột đất đang la hét "a a a a a", vang dội bên tai. Cô phấn khích đến mức adrenaline tăng vọt, chạy đến trạm y tá chia sẻ với các chị em quá trình anh đẹp trai lạnh lùng trêu ghẹo em gái nhỏ:
"Anh ấy cứ như vậy che mắt cô bé, một tay cởi áo, cái yết hầu, cái xương quai xanh đó, các sao nam không ai sánh bằng! Kém xaaaa!"
"Và cả vai, đường eo, cơ bụng đó! Đúng là cảnh sát có khác! Má ơi!"
"Keo nhất là khi tôi thay băng cho anh ấy, anh ấy cứ nhìn cô bé bên cạnh! Anh đẹp trai cười, mắt cong cong, lông mi dài! Ánh mắt đó làm tôi mất hồn rồi a a a..."
Y tá trưởng đi ngang qua, mặt không biểu cảm nói: "Lại thêm một đứa bị cảnh sát Giang làm phát điên nữa à? Mau tránh ra, đừng ở đây mất mặt."
---
Cố An ngồi ngây ngốc bên cạnh Giang Nghiễn, cơ thể cứng đờ, mặt đỏ như dâu tây đường, lấp lánh và trong suốt.
Cô nghe thấy tiếng quần áo được mở ra, nghe thấy tiếng kéo cắt băng, thậm chí còn nghe thấy tiếng Giang Nghiễn hít một hơi lạnh, lòng cô tự nhiên thắt lại, hốc mắt nóng lên.
Còn tim cô thì đập thình thịch, đầu ngón tay run rẩy.
Không biết bao lâu sau, y tá Tiểu Triệu đóng cửa ra ngoài, tay che mắt cô buông xuống, tầm nhìn mờ mờ trong một khoảnh khắc rồi trở lại rõ ràng.
Giang Nghiễn đang cúi đầu cài cúc áo bệnh nhân, cổ áo bệnh nhân rộng hơn tất cả các loại áo của anh, làn da lạnh trắng ở cổ thậm chí lóa mắt, xương quai xanh phẳng phiu lộ ra chút ít theo động tác của anh, suýt nữa làm cô mất hồn.
Cố An không thoải mái dời ánh nhìn, mặt đỏ tim đập không biết nhìn đi đâu, trong đầu chỉ toàn câu "Có bản lĩnh rồi. Dám nhìn anh cởi đồ rồi."
Cô lắc lắc đầu nhỏ, cố gắng xua đuổi câu nói đó ra khỏi đầu, nhưng càng cố kìm nén, càng không thể ngăn mình nghĩ tiếp theo câu nói đó.
Anh đẹp trai thường xuyên tập luyện, chắc chắn có đường nét cơ bắp gọn gàng, cô từng thấy khi anh mặc áo ngắn tay và quần thể thao, cánh tay và bắp chân thon dài đó...
Chắc là... còn có cơ ngực và cơ bụng nữa nhỉ?
Nhiệt độ không ngừng tăng lên trên má cô cảnh báo:
Dừng lại dừng lại!
Dừng lại ngay!
Bạn học Cố An!
Cô bé nói nhiều hiếm khi im lặng, Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô.
Cô buộc tóc búi, ngoài những sợi tóc rơi ở tai, khuôn mặt baby không bị che khuất chút nào. Má ửng hồng, vành tai trong ánh mặt trời đỏ đến gần như trong suốt, như bị trêu ghẹo quá mức, cúi đầu xoắn ngón tay, lông mi cụp xuống trông rất đáng thương.
Lại xấu hổ rồi à.
Ánh nắng mùa hè trong lành, mọi thứ đều tươi mới và tràn đầy hy vọng.
Lúc đó anh vô cùng cảm ơn vì mình còn sống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn có thể nhìn thấy cô cười lộ ra răng khểnh.
Còn có thể lau nước mắt cho cô khi cô khóc.
Còn có thể nhìn thấy cô đáng yêu đỏ mặt không dám nhìn người.
Những gì trước mắt, đẹp hơn nhiều so với những giấc mộng tỉnh lúc nửa đêm của anh.
—
Mười giờ sáng, Cố An đạp xe đạp về nhà nấu ăn.
Ban đầu, đã có người chuyên mang cơm cho Giang Nghiễn, nhưng cậu ấm bị bệnh nên tính tình càng khó ở, mỗi lần chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại, giống như một em bé mẫu giáo kén ăn.
Cố An biết, anh bị thương quá nặng, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, thậm chí việc nuốt thức ăn cũng khiến anh khó chịu.
Cô đứng trước bàn bếp hai giờ, nấu cơm niêu và canh sườn khoai từ cho Cố Trinh, chuẩn bị cháo và rau củ thanh đạm cho Giang Nghiễn.
Gần đây cô luôn ăn cùng bệnh nhân, miệng đã nhạt nhẽo không còn chút vị gì, nên cô nướng thêm một phần thịt ba chỉ, thêm gấp đôi gia vị thì là, tiêu và vừng so với thường ngày, để lát nữa cuộn với kim chi và xà lách, tự thưởng cho mình.
Cố An đóng gói đồ ăn, đạp xe đạp đến bệnh viện, khi đi qua Cục Công an thành phố thì tiện thể mang cơm cho anh trai.
Anh trai dặn cô sau khi mang cơm xong đừng quấy rầy Giang Nghiễn nghỉ ngơi, Cố An mím môi không nói, trong đầu bỗng hiện lên câu nói của Giang Nghiễn: "Vậy em muốn anh nói trước mặt Cố Trinh rằng anh thấy em gái của cậu ấy rất đáng yêu sao?"
Cố An liếc nhìn anh trai bằng ánh mắt kiêu ngạo "Trai thẳng như anh thì biết cái gì", rồi đạp xe đạp màu hồng đi mất.
Bóng lưng nhỏ bé thật lạnh lùng, không có chút tình cảm.
Khi cô đến phòng bệnh, y tá Tiểu Triệu vừa rút kim truyền dịch ra, liếc nhìn hộp cơm trong tay cô, cẩn thận nhắc nhở: "Thức ăn nhất định phải thanh đạm, dễ tiêu hóa."
Tiểu Triệu nhìn khuôn mặt baby mềm mại đội mũ bảo hiểm hồng trước mặt, rồi nhìn chàng cảnh sát trẻ đẹp trai lạnh lùng trên giường bệnh, trong tích tắc từ fan hâm mộ của Giang Nghiễn biến thành fan cặp đôi "ông chú và loli", ánh mắt nhìn Cố An đầy yêu thương như mẹ chồng.
Cố An cười: "Biết rồi ạ, cảm ơn chị!"
Y tá Tiểu Triệu bị cô làm cho tim đập rộn ràng, ôm ngực lui ra.
"Anh ơi, ăn cơm thôi."
Mu bàn tay lạnh trắng của Giang Nghiễn lộ rõ vết kim xanh xanh, Cố An âm thầm mím môi, xót xa vô cùng.
Cô tháo mũ bảo hiểm đặt sang một bên, cúi người dựng bàn nhỏ lên, bày rau củ và cháo ra, mùi thơm của gạo tỏa ra khắp nơi.
Giang Nghiễn ngồi dậy, không biết lại động đến vết thương nào, lặng lẽ nhăn mày.
Có phải anh rất đau không.
Tay vừa truyền dịch cả buổi sáng...
Sau khi bày biện xong, Cố An giả vờ như vô tình mở lời: "Hay là..."
Thôi rồi... Cô không nói nổi.
"Hửm?"
Cố An phồng má, giọng nói mơ hồ, dính ở cổ họng: "Hay là để em đút cho anh nhé..."
Can đảm của cô dường như chỉ đủ để nói xong câu này, chưa kịp dứt lời, má đã bắt đầu nóng lên.
Giang Nghiễn ngước nhìn, cô bé cúi đầu, vì vừa tháo mũ bảo hiểm nên còn một lọn tóc nhỏ ngốc ngếch cong lên.
Ánh nắng nhẹ nhàng rơi trên má cô, mũi nhỏ nhắn, khi không cười khóe môi cũng hơi cong.
Dường như dù thế nào, cô cũng đều quá đáng yêu.
Và đứa trẻ đáng yêu này, bây giờ trông giống như một học sinh tiểu học làm sai bị phê bình, đứng ngay bên cạnh anh, mắt nhìn chằm chằm vào cháo, không dám ngẩng đầu lên đối diện với anh.
Giang Nghiễn nhẹ nhàng lên tiếng: "Thế thì phiền bạn Cố An nhé."
Cố An được phép, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đôi vai nhỏ buông lỏng xuống.
Nhưng vì thật sự phải đút cho Giang Nghiễn ăn, lòng lại dâng lên đến cổ họng.
Làm thế nào mà đút được đây?
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm... Huống chi người đối diện còn là người mà cô thích!
Cô ngồi xuống, giữa cô và Giang Nghiễn chỉ cách một chiếc bàn nhỏ.
Toàn thân căng thẳng như vào phòng thi mà không ôn bài, giáo viên giám thị lại đứng ngay sau lưng.
Cháo nấu đặc và mềm, Cố An dùng muỗng sứ trắng múc một muỗng.
Cô không biết nhiệt độ, sợ nóng, không nghĩ gì liền phồng má thổi cho nguội.
Thổi xong, đầu óc cô mới bắt đầu từ từ hoạt động, nhớ ra rằng cháo này không phải cho mình uống, mà là để đút cho anh đẹp trai đối diện.
Gương mặt vừa mới hạ nhiệt lại lập tức nóng bừng, hơi nóng từ gò má lan ra đến tai và cổ.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của Giang Nghiễn đang yên lặng nhìn cô, đồng tử đen tuyền sáng và thuần khiết, ánh mắt như có móc nhỏ, trực tiếp cào vào tim cô.
Cô bị anh nhìn đến bối rối, ngẩng mặt nhỏ lên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nhìn em làm gì?"
Giang Nghiễn tiến lại gần một chút, cười như không cười hỏi: "Mặt đỏ cái gì, hửm?"
Lúc này Cố An không chỉ đỏ mặt, mà còn bắt đầu run tay.
Run giống như dì bán căng tin mà cô từng bắt chước.
Muỗng trong tay trở thành khoai tây nóng, đưa ra cũng không được, tự uống cũng không xong.
"Chẳng phải muốn đút cho anh sao?" Anh chàng đẹp trai đối diện khẽ gật cằm.
Cố An đỏ mặt, run rẩy đưa tay ra.
Đúng lúc này, anh nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, cúi đầu uống cháo.
Khoảng cách đột ngột thu hẹp, đôi môi mỏng của Giang Nghiễn vẫn không có màu sắc, nhưng hình dáng rõ ràng và đẹp. Bình thường anh luôn mím môi, lạnh lùng cấm dục, nhưng bây giờ nhìn gần, trông rất mềm mại, còn ẩm ướt...
Ngón tay anh lạnh lẽo giữ lấy tay cô, nhưng mu bàn tay cô vẫn không thể tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay anh, tiếp xúc da thịt tạo ra một dòng điện nhỏ, truyền thẳng đến tim, làm tim cô nhói lên.
Anh cứ thế để cô đút cho uống hết một bát cháo, không nói lời nào, dịu dàng vô hại, ngoan ngoãn vô tội, chút tính khí cậu cả cũng không có.
Cố An thì suýt nhảy tim ra ngoài, cho đến khi rửa sạch bát đũa của Giang Nghiễn, lấy ra phần thịt nướng xa hoa của mình, nhịp tim mới dần dần bình thường trở lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Nghiễn nhìn qua hộp cơm của cô: "Tại sao em ăn thịt nướng."
Cố An gói thịt nướng vào lá xà lách, ăn một cách tinh tế và cẩn thận, như đang ở nhà hàng Michelin.
Cô nhướng mày nhỏ, đắc ý nói: "Vì em không phải là bệnh nhân, hì hì hì."
Giang Nghiễn: "Anh cũng muốn ăn."
Cố An nghe thấy từ giọng lạnh lùng của anh, một chút e dè, một chút đáng thương.
Chắc chắn rằng anh đã trải qua một năm đầy đạn lửa, lại bệnh nặng, đã lâu không được ăn món gì có mùi vị...
Nhưng vừa rồi y tá Tiểu Triệu đã đặc biệt dặn dò, phải ăn uống thanh đạm, Cố An chính nghĩa nói: "Bây giờ anh không thể ăn cái này."
Miệng cô đầy thức ăn, không khí lập tức tràn ngập mùi hương của thì là và gia vị, trong khoảng thời gian đó còn phải hứa suông với Giang Nghiễn: "Đợi anh khỏi bệnh, em sẽ đưa anh đi ăn quán nướng ngoài trường chúng em, đó mới gọi là tuyệt..."
Giang Nghiễn thích ăn đồ nướng, cô biết điều này. Dù sao thì anh chàng này khi chạy bộ đêm cũng không ít lần ghé qua quán nướng đêm, còn vô số lần bị cô bắt gặp khi đi ăn đêm.
Vẫn là thịt nướng ngon nhất, lửa vừa phải, gia vị tuyệt vời, Cố An đắc ý nghĩ, cháo gạo thì để Giang Nghiễn uống thôi.
"Cho anh ăn một miếng."
Giang Nghiễn lông mi dài và mềm, đuôi mắt hơi cong xuống, khi yên tĩnh nhìn người khác đặc biệt ngây thơ và đẹp đẽ, huống chi, bây giờ anh còn cố tình giả vờ vô tội, đúng là mỹ nam làm loạn lòng người...
Cố An vừa định cắn răng từ chối, thì mỹ nam lại lên tiếng: "Anh cho em xem má lúm đồng tiền."
Điều này! ! ! Thật là đâm thẳng vào tim cô!
Ôi trời! Bị bệnh mà còn học được cách dùng mỹ nhân kế! ! !
Cố An ngây ngốc ngẩng đầu, ngây ngốc nghĩ, anh cảnh sát trẻ đối diện thực sự rất tuấn tú.
Cô nắm chặt tay, chiếc cân nhỏ trong lòng bắt đầu dao động.
"Cho em chạm vào một chút?" Giang Nghiễn hơi cúi người lại gần, giọng điệu dịu dàng đủ để người ta chết đuối.
Ngũ quan thanh tú của anh phóng đại trước mắt, Cố An nuốt nước bọt, đã thấy khó thở, cố giữ vẻ bình tĩnh nói: "Không được, trừ khi anh cho em xoa xoa mặt."
Nói xong, cô thấy Giang Nghiễn ngẩn ra một chút, trông rất ngơ ngác và dễ thương.
Hừ.
Đấu với mình à.
Uống cháo của anh đi.
"Được thôi."
? ? ?
Lại có chuyện tốt thế này sao?
Chỉ vì một miếng thịt nướng?
Bất ngờ, gương mặt đẹp không tì vết đó tiến sát đến trước mặt cô.
Khoảng cách quá gần, mùi hương bạc hà nhẹ nhàng từ người anh lan tỏa quanh mũi cô, thậm chí, cô có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh.
Giang Nghiễn nhướng mày, hỏi cô: "Không muốn à?"
Mặt Cố An đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Muốn..."
"Thế thì đến đây, cho em sờ."
Người cô thầm yêu suốt bốn năm, người cô luôn mơ tưởng, bây giờ chỉ cần cô hơi nghiêng người, là có thể hôn tới.
Tim Cố An đập thình thịch, vô thức nắm chặt tay.
Ôi trời ơi phải làm sao bây giờ! Cô không dám ra tay!
Ngay sau đó, tay cô bị Giang Nghiễn nhẹ nhàng nắm lấy.
Cô mở to mắt, nhìn ngón tay dài của anh nắm lấy tay mình, đặt lên má anh.
Ngay lập tức, tim Cố An như ngừng đập, lòng bàn tay anh khô ráo và hơi lạnh, cứ thế nắm tay cô, lướt qua ngũ quan anh tuấn của anh.
Đôi mắt đẹp đẽ của anh, ánh nhìn trong veo như nước, từ đầu đến cuối không rời khỏi mặt cô.
Mày kiếm của anh đen nhánh, dài và rõ nét, hốc mắt hơi sâu, lông mi dày và dài, như thể có thể đánh đu...
Khoảnh khắc ngắn ngủi như được phóng to lên hàng nghìn lần, cô bị anh dẫn dắt, ngón tay lướt xuống sống mũi thẳng tắp của anh.
Như nhớ ra điều gì, anh nắm tay cô, đặt lên chỗ cách khóe môi một chút, dịu dàng nói: "Má lúm đồng tiền mà em thích, có lẽ ở đây."
Cố An ngây ngốc nhìn anh, không biết nên nhìn vào mắt anh hay nhìn vào má lúm, đầu óc nhỏ nhắn như chứa một nồi cháo, hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Ngón tay chạm vào da anh, mịn màng và mát lạnh, không có bất kỳ tì vết nào, lại rất mềm.
Ôi trời ơi hóa ra mặt của Giang Nghiễn lại mềm mịn thế này! ! !
Anh không chỉ cho cô chạm vào mặt!
Mà còn như đang bắn pháo hoa trong tim nhỏ của Cố An cô đây! ! !
Cô cảm giác như sắp chết vì tim đập quá nhanh...
Ôi trời y tá Tiểu Triệu sao chị vẫn chưa đến truyền dịch cho anh ấy! ! !
Trong lòng Cố An hàng nghìn Spongebob và Patrick nắm tay nhau nhảy múa, trái tim như muốn nổ tung vì quá hạnh phúc.
Còn bên ngoài, y tá Tiểu Triệu đến truyền dịch cho Giang Nghiễn vô tình chứng kiến toàn bộ, tay che mặt, đang đứng úp mặt vào tường như bị phạt đứng.
"Sao vậy, thấy ngại khi gặp bệnh nhân 26 à? Bình thường thôi, ai cũng sẽ căng thẳng mà." Đồng nghiệp đi qua, vỗ vai an ủi.
"Không phải," CP fan Tiểu Triệu đỏ mặt, trán tựa vào tường để hạ nhiệt: "Tôi thấy anh đẹp trai đang tán tỉnh người ta..."
"Cái gì cơ?" Đồng nghiệp cũng ngạc nhiên.
"Anh anh anh ấy nắm tay cô gái nhỏ, xoa xoa mặt mình! ! !"
"Móa ơi tôi chết mất a a a! ! ! Tôi cũng muốn yêu đương hu hu hu! ! !"
Cố An cảm giác như đi trên tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh cao lao thẳng xuống, tim đã nhảy lên không trung.
Cô bị anh nắm tay, chạm vào từng đường nét trên gương mặt anh, từng sợi lông mi, từng má lúm đồng tiền, triệt để chiếm tiện nghi, có thể nhớ mãi một đời...
Huống chi, anh đẹp trai bây giờ vẫn nắm lỏng tay cô, chưa buông, khóe miệng nở nụ cười nhạt, yên lặng nhìn cô.
Thấy cô không nói gì, anh nhẹ nhướng mày, trông vừa xấu xa vừa dịu dàng, hạ giọng cười nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]