CHƯƠNG 97Trần Nặc nghe xong, tâm trạng vẫn rối bời. Bởi câu chuyện của A Uyển giống cô đến kỳ lạ, khiến cô vừa thương cảm, vừa buồn cho “đồng loại”. Phụ nữ vốn dễ suy nghĩ linh tinh, trí tưởng tượng lại phong phú, cô không nhịn được hỏi chồng:
“Nếu như em cũng xấu xí như A Uyển kiếp này, tính tình không tốt, nhân phẩm tệ, lại còn hay giận dỗi, anh có giống Nguyên Trí mà ghét bỏ em không?”
Đúng vậy – là “ghét bỏ”. Dù Thẩm Nam Chu không nói thẳng ra, nhưng qua lời kể và cách phân tích, cô hiểu Nguyên Trí chính là vô cùng, vô cùng chán ghét A Uyển hiện tại. Nói trắng ra, là hận. Hận cô gái chiếm giữ linh hồn của A Uyển, nhưng lại chẳng có lấy một phần khí chất của nàng.
Thẩm Nam Chu trong lòng khẽ thở dài: Anh đoán được thế nào em cũng hỏi câu này. Anh quá hiểu vợ mình. Không hề do dự, anh dứt khoát nói:
“Anh đã nói từ khi em mười sáu tuổi rồi – cho dù ngoại hình, tính cách hay sở thích có thay đổi, chỉ cần linh hồn vẫn là em, thì em vẫn là người anh yêu. Anh coi trọng linh hồn, không phải bề ngoài. Yêu một người là yêu phần bản chất bên trong, không phải hình hài tạm bợ. Như vợ chồng vậy – khi còn trẻ thì cùng nhau tươi đẹp, khi già nua xấu xí vẫn nắm tay nhau đi hết con đường. Nếu chỉ vì em không còn rực rỡ như trước mà anh hết yêu, thì thứ tình yêu đó quá nông cạn, quá thiển cận.”
Trần Nặc cảm thấy anh đang lấy lòng mình, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797828/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.