Nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút… tút… tút…”, Nguyên Trí cười nhạt, rồi cũng cúp máy.
Phía sau, tiếng cửa phòng mở ra. Biểu cảm hờ hững trên mặt anh ta lập tức thay bằng nụ cười dịu dàng.
Anh ta quay người lại, giọng nói ôn hòa, trong trẻo: “Sao lại tỉnh rồi? Có đói không? Để anh gọi đồ ăn cho khách sạn nhé?”
Trong phòng, một cô bé mười lăm mười sáu tuổi bước ra. Cô mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc ngắn, khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt không lớn cũng không nhỏ, mũi không cao không thẳng. Làn da cô tái nhợt vì bệnh tật, môi không có chút huyết sắc, tóc khô xơ thiếu sức sống. Nhìn chung, ngũ quan của cô không hề tinh xảo.
Đây là một cô bé có vẻ ngoài rất bình thường, vô cùng gầy yếu. Người ta nói “gầy như que củi”, đặt vào người cô thì thật đúng hình tượng.
Cô tên là Lý Phương Phương, bây giờ tên là Lý Uyển, còn Nguyên Trí thích gọi cô là A Uyển.
“Em không đói.” Lý Uyển chậm rãi bước ra, tiến lại gần, rồi dừng lại cách anh ta ba mét, ngập ngừng hỏi: “Bao giờ anh mới chữa khỏi cho em?”
Cô đã biết người đàn ông trước mặt này là một con yêu quái, cũng biết kiếp trước mình là vợ của anh ta. Nhưng cô chẳng nhớ gì cả, cũng không thể phân biệt thật giả. Nếu không phải anh ta đảm bảo có thể giúp cô hồi phục sức khỏe, và cho cô tiền tiêu vặt, cô căn bản không muốn ở bên anh ta.
Lý Uyển thật sự không thích tên yêu quái này. Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797823/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.