CHƯƠNG 93
Rời Venice, Trần Nặc cùng gia đình lần lượt đến Ireland, Anh, Hà Lan, Tây Ban Nha, Bỉ… Họ thong thả du lịch khắp châu Âu, hành trình không hề gấp gáp. Cứ đến một nơi, họ dừng lại một đến hai tuần, đưa các con đi thăm thú đó đây, vô cùng tự tại.
Nhưng sự tự tại ấy luôn đi kèm với một nỗi bất an như hình với bóng. Nguyên Trí cứ như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, khiến mọi người không thể nào thực sự thả lỏng.
Tết Âm Lịch năm đó, họ đón ở Na Uy. Đầu tháng ba, tại một trang viên ở miền nam nước Pháp.
Trần Nặc đang phơi quần áo ở sân sau. Hôm nay trời đẹp, nắng chói chang, cô định lát nữa sẽ mang cả chăn ra phơi.
Thẩm Duy Nhất nắm tay em gái Nhược Nhất đang đi đứng còn hơi loạng choạng, bước ra từ cửa sau: “Mẹ ơi, ba hỏi trưa nay ăn món Trung Quốc hay món Pháp ạ?”
“Món Trung Quốc hay món Pháp.” Công chúa nhỏ Nhược Nhất mở to đôi mắt tròn xoe, mềm mại lặp lại lời anh trai, như một bản song tấu.
Trần Nặc cúi người, rảnh một tay véo má cô con gái mềm mềm, rồi xoa đầu con trai, cười tủm tỉm nói: “Con nói với ba là ăn món Trung Quốc nhé.”
Duy Nhất hỏi: “Có được ăn bánh ngọt không ạ?”
Công chúa nhỏ: “Bánh ngọt.”
Trần Nặc từ chối: “Con và em đều bị sâu răng rồi, không được ăn đồ ngọt.”
“Mẹ ơiiii!”
“Mẹ ơiii!”
“Ăn một chút thôi mà!”
“Một chút thôi!”
“Làm ơn đi mà!”
“Làm ơn đi mà!”
Đối diện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797824/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.