Hai người đã nói rõ mọi chuyện, Trần Nặc dù sao vẫn là một đứa trẻ, lòng hiếu kỳ vốn dĩ tràn đầy, lúc này không còn cố kỵ, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi khác tuôn ra, Thẩm Nam Chu rất dung túng, gần như biết gì nói hết.
Cô bé hỏi, “Chú bình thường… ừm, có cần huyết không?”
Anh liếc nhìn cô bé, gật đầu, “Cần.”
“Mỗi ngày sao?”
“Không, mỗi tháng một lần là được.”
“Là… máu người sao?”
Nhìn ra sự thấp thỏm của cô bé, anh không để ý cười cười, “Không, không phải máu người, từ rất lâu trước kia chú đã không dùng máu người nữa.” Anh nói “dùng”, không phải “hút”, cũng không phải “uống”, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khiến người nghe không đến mức khó chịu như vậy.
Lúc này hai người vai sát vai dựa vào nhau trên chiếc sô pha trong phòng khách nhỏ ở tầng hai, ngồi trên tấm thảm lông hồ ly, không bật đèn lớn, ánh đèn đặt dưới đất mờ ảo bao phủ không gian nhỏ bé này, dường như tách biệt ra một thế giới nhỏ khác.
“Vậy bình thường là dùng máu động vật thay thế sao?” Cô bé nghĩ đến gia tộc Cullen trong “Chạng vạng”.
“Máu động vật không được, chỉ có yêu huyết mới được.”
“Yêu huyết?!” Hiển nhiên câu trả lời này nằm ngoài dự đoán, Trần Nặc trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, trông như thể tam quan lại một lần nữa bị đảo lộn.
Bị biểu tình của cô bé chọc cười, Thẩm Nam Chu dùng ngón cái khẽ chạm vào đôi môi hơi hé mở của cô bé, dịu dàng giải thích, “Chú có mấy người bạn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693150/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.