Tiễn xà yêu đi rồi, Trần Nặc hỏi Thẩm Nam Chu, “Năm căn mộc là cái gì?”
Anh đáp, “Một loại khoáng thạch.”
“Khoáng thạch? Cháu tưởng là gỗ.”
Thẩm Nam Chu cười, “Lần đầu tiên chú nghe được cũng nghĩ giống như cháu.”
“Vậy tại sao lại gọi là ‘năm căn mộc’?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Người xưa truyền lại đã gọi như vậy rồi, nguyên nhân thì không thể nào tra cứu được nữa, chỉ là một cái tên thôi, giống như quang, hỏa, điện, không có ý nghĩa gì khác.”
Trần Nặc “dạ” một tiếng, có chút tò mò, “Vậy nó có ích lợi gì?”
Thẩm Nam Chu nói ít mà ý nhiều, “Cháu có thể hiểu nó tương tự như một loại linh dược cho người sắp chết, thịt nát xương tàn.”
Trần Nặc lập tức hiểu ra, tuy rằng cô bé vẫn không rõ khoáng thạch làm sao có thể liên quan đến linh đan diệu dược, nhưng thế giới bao la chuyện lạ không thiếu, thế giới quan của cô bé đã sớm bị đảo lộn.
Sáng hôm sau trời mưa, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, trước khi ra cửa, anh đổi chiếc áo gió dài màu vàng cam của cô bé thành chiếc áo khoác nỉ kẻ ô màu lục, còn đội lên đầu cô bé chiếc mũ len rộng vành màu xám nhạt, Trần Nặc nhíu mày, “Tóc sẽ bị xẹp mất.” Trước đó cô bé đã cố tình dùng máy sấy để làm tóc phồng lên.
“Bên ngoài có gió.” Anh nhét mái tóc của cô bé vào vành mũ, lại giúp cô bé điều chỉnh góc độ, chuẩn bị xong, cầm điện thoại bật sáng màn hình cho cô bé soi, “Xem này, rất xinh đẹp.”
“Bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693151/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.