Con rắn là rắn hoa đen, nhỏ nhắn xinh xắn, nếu nó không phải từ chính túi của mình chui ra, Trần Nặc có lẽ còn thấy nó có chút đáng yêu, bây giờ thì sao, cô bé chỉ cảm thấy kinh hãi quỷ dị.
Một con có thể nói… thần không biết quỷ không hay đi theo cô bé về nhà… Còn có chuyện gì đáng sợ hơn thế này sao?! Dù từ trong túi bò ra một con nhện cô bé cũng sẽ không khó chấp nhận đến vậy!
Sau mỹ nhân ngư, đây có lẽ là lần thứ hai quan niệm nhân sinh và thế giới quan của Trần Nặc trải qua một sự đột phá lớn.
Thẩm Nam Chu không thể không ôm cô bé đang khóc nức nở trong lòng để trấn an thần kinh gần như suy sụp của cô, “Ngoan nào ~ đừng sợ, chú đảm bảo nó sẽ không làm hại cháu, tin chú được không?” Giọng anh ép xuống rất thấp, như tiếng nỉ non thì thầm, nhưng lại chắc chắn mạnh mẽ, dứt khoát không chút do dự.
Người ta khi hoảng loạn, sự trấn an như vậy có sức cuốn hút nhất, Trần Nặc dần dần bình tĩnh lại, có chút chần chừ gật đầu, nhưng lại không muốn rời khỏi vòng tay anh, giống như bạch tuộc bám chặt lấy eo anh, rất có ý sống chết không buông tay.
Thẩm Nam Chu rất hài lòng với sự tin cậy này, vỗ nhẹ lưng cô bé, “Bé ngoan.”
Con rắn kia cũng coi như biết điều, nằm im tại chỗ không hề lộn xộn. Nhưng sự biết điều như vậy hiển nhiên không thể xoa dịu cơn giận của Thẩm tiên sinh, rắn đen cũng biết mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693149/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.