Tôn Hạo trở về nhà và tôi cũng lên kế hoạch chăm sóc về các mặt cho anh trước khi anh trở lại bệnh viện để tiến hành hóa trị. Hóa trị sẽ khiến cho bệnh nhân trở nên mệt mỏi hơn, tôi cũng căn cứ vào tình trạng của anh bây giờ và lời khuyên của bác sĩ Trần để lập ra cho anh một chế độ dinh dưỡng. Dù không ăn ngon miệng nhưng Tôn Hạo trước mặt tôi vẫn luôn tỏ ra rất vui vẻ và ăn hết những món mà tôi làm ra. Anh biết là tôi đặt rất nhiều hy vọng bệnh của anh sẽ khỏi nên anh không muốn làm tôi buồn. Mấy lần liền tôi thấy anh nôn ra hết đồ ăn nhưng không nói gì với tôi cả, sợ sẽ làm tôi lo lắng.
Tôi đương nhiên biết những việc mà Tôn Hạo giấu tôi nhưng tôi cố gắng im lặng không nói ra. Hàng ngày nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh, nghe anh kể chuyện cười khiến lòng tôi như có thêm sự an ủi, cũng có thêm động lực cùng anh vượt qua những ngày tháng khó khăn.
…………………………
Chiều hôm nay, tôi giúp Tôn Hạo sắp xếp đồ đạc và đưa anh đến bệnh viện để hôm sau tiến hành làm hóa trị. Không hiểu sao lúc thu dọn đồ, tay tôi cứ run lên, trong lòng lo lắng không yên.
- Không sao đâu.
Tôi quay sang thì thấy Tôn Hạo đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào rồi, tay anh đang nắm chặt lấy tay tôi.
- Tử Lăng, anh biết là em lo lắng cho tình hình bệnh của anh bây giờ nhưng em yên tâm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mai-la-giac-mo/2153627/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.