Kể từ sau khi phục hôn với Tôn Hạo, tôi cũng chẳng mặn mà với việc làm nhà thiết kế thời trang nữa. Tôi nói với Tôn Hạo là tôi muốn học lại rồi quay về tiếp tục làm bác sĩ. Nghe thấy tôi nói vậy, anh rất vui, còn bảo rằng sẽ làm gia sư cho tôi một thời gian.
- Không ngờ sau 5 năm, kiến thức của em vẫn vững như vậy. Cộng thêm trình độ gia sư của anh thì việc em được làm bác sĩ sẽ không xa nữa đâu.
- Phải phải, nhờ anh cả. Anh khen em nhưng cũng không quên tự ca ngợi bản thân mình.
- Anh không giỏi thì giúp làm sao giúp em được.
- Em biết rồi, anh giỏi.
Tôn Hạo tiếp tục giảng bài cho tôi, tâm trạng hôm nay của anh rất tốt. Bác sĩ nói, tâm trạng của anh mà tốt sẽ rất có lợi cho sức khỏe. Tôi biết sức khỏe của anh đã suy giảm mạnh, gần đây anh không còn muốn ăn nữa, hay chảy máu cam và hoa mắt chóng mặt. Những triệu chứng bệnh bắt đầu thể hiện rõ rệt hơn khiến tôi càng thấy lo sợ.
- Anh nghĩ…
Chưa nói hết câu, Tôn Hạo đã vội đứng dậy chạy vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Tôi sợ quá hỏi anh dồn dập:
- Hạo, anh làm sao vậy?
- Không sao, chỉ là buồn nôn thôi.
Tôi đưa nước và khăn cho anh súc miệng và lau mặt, sau đó đưa tay lên sờ trán của anh. Nóng quá, hình như sốt rồi.
- Hạo, anh sốt rồi, bây giờ chúng ta đi bệnh viện thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mai-la-giac-mo/2153629/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.