Dụ Hạ thật sự không thể nhẫn tâm, chỉ có thể mở miệng.
Cô thấp giọng nói: "Được rồi."
Sân bóng rổ rất ồn ào, nhưng giọng nói của Dụ Hạ lại bị Lục Nhiên nghe rất rõ ràng.
Độ cong khóe miệng của cậu càng rõ ràng.
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, cười nói: "Lớp trưởng nhỏ nói lời phải giữ lấy lời."
Lục Nhiên ném áo khoác đồng phục trong tay, áo khoác trở về trong lòng ngực Dụ Hạ một lần nữa.
Cậu nhanh chóng xoay người, đi đến sân bóng rổ.
Cảnh Lục Nhiên đi tìm Dụ Hạ, đều bị bọn Mạnh Tử Thành thấy, mọi người đều khiếp sợ.
Mạnh Tử Thành lẻn chạy đến bên cạnh Lục Nhiên: "Nhiên ca, áo khoác anh ở chỗ lớp trưởng nhỏ, cứ như vậy không lấy về sao?"
Tấm lòng bát quái của cậu ngo ngoe rục rịch.
Từ trước đến nay phản ứng của Lục Nhiên đối với nữ sinh rất lãnh đạm, việc hôm nay, trước kia chưa từng phát sinh.
Vẻ mặt Đái Trì cũng kinh ngạc, há to miệng: "Mẹ nó, sao lại thế này?"
Đổng Gia: "Lớp trưởng không muốn xem trận bóng, anh còn ép buộc cậu ấy xem, Nhiên ca, rốt cuộc anh có rắp tâm gì?"
Mạnh Tử thành dùng khuỷu tay đâm Lục Nhiên, nhịn không được hỏi: "Lớp trưởng nhỏ không khích anh chọc anh, sao anh còn hăng hái hơn so với cậu ấy?"
Lục Nhiên đối mặt với sự trêu chọc của bọn họ, một chút cũng không tức giận, tâm tình còn ngược lại rất tốt.
Một tay cậu đút trong túi quần, không nhanh không chậm mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-vi-dong-tam/2530164/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.