Giọng nói của Lục Nhiên phát ra, Dụ Hạ không mở miệng, nơi này nhất thời yên tĩnh.
Giờ phút này phòng học rất an tĩnh.
Người trong lớp đã đi hơn phân nửa, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ lọt vào trong tai.
Không chờ Dụ Hạ trả lời, Lục Nhiên một tay ôm bóng rổ xoay người rời đi.
Áo khoác đồng phục của cậu vẫn ở trong lòng ngực cô.
Đợi đến khi Dụ Hạ phục hồi tinh thần lại, chạy ra khỏi phòng học, chỉ nhìn thấy bóng lưng Lục Nhiên biến mất ở đầu cầu thang.
Dụ Hạ đứng tại chỗ, mắt nhìn đồng phục trong tay.
Ài, người này.
Cô thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Lục Nhiên rời đi, đám anh em của cậu cũng đi theo sau.
Hiển nhiên, việc phát sinh trong phòng học đều bị bọn họ thu vào trong mắt.
Mạnh Tử Thành nhìn bên môi Lục Nhiên còn mang theo nụ cười, không khỏi nói thầm trong lòng.
Nhiên ca sợ là không phải bị lớp trưởng quản nên phát sinh vấn đề đấy chứ.
Lục Nhiên ôm bóng rổ đi đằng trước, Mạnh Tử Thành ôm lấy cổ Lục Nhiên: "Người anh em, cậu......"
"Chỗ này của cậu không có vấn đề gì chứ?"
Lục Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu ấy, Mạnh Tử Thành chỉ vào đầu mình, hỏi.
Mạnh Tử Thành không hiểu được ánh mắt của Lục Nhiên, nói tiếp: "Không phải là lớp trưởng quản cậu nghiêm quá nên tinh thần cậu thất thường sao?"
Lục Nhiên liếc Mạnh Tử Thành một cái: "Cút."
Nói xong, Lục Nhiên lập tức đi phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-vi-dong-tam/2530165/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.