Dụ Hạ ngẩn ra nửa ngày, ngay sau đó nhăn mũi.
Trên thực tế, cô đã tuân thủ thỏa thuận của bọn họ.
Dụ Hạ yên lặng trả lời một câu: "Ngày hôm qua......tớ có xem hết trận bóng."
"Sau khi xem hết trận bóng xong tớ mới về nhà."
Giọng nói cô mềm mại, không có sức lực gì, khinh thanh tế ngữ(*),mơ hồ có thể nghe ra một chút khàn.
(*) tiếng lời nhỏ nhẹ.
Lục Nhiên rũ mắt nhìn, thong thả a một tiếng.
Khóe môi cậu cong lên.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu cũng không khó xử Dụ Hạ.
Giọng nói Lục Nhiên có chút khàn khàn: "Xem ra lớp trưởng nhỏ cũng sẽ nói dối?"
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ không chớp mắt.
Đôi mắt cậu đen nhánh, trong mắt mang theo một chút đùa cợt.
Dụ Hạ cau mày suy nghĩ, cô nhớ rõ ràng, buổi chiều ngày hôm qua, mình để lại tờ giấy cho Lục Nhiên.
Chẳng lẽ cậu ta không nhìn thấy sao?
Dụ Hạ nói: "Lục Nhiên, hẳn là cậu đã nhìn thấy tờ giấy của tớ."
"Không có." Lục Nhiên cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế ngồi, nhếch khóe miệng.
Dụ Hạ không nghĩ tới, Lục Nhiên căn bản không thấy tờ giấy kia.
Cô dừng một chút, theo bản năng nhìn lại trên mặt đất.
Phòng học đã sớm bị bạn học trực nhật quét qua, mặt đất sạch sẽ, cái gì cũng không tìm thấy.
Dụ Hạ chớp mắt: "Không phải là rớt trên mặt đất rồi chứ?"
Vẻ mặt cô có chút nóng nảy, bộ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-vi-dong-tam/2530162/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.