Ghế lô tức khắc an tĩnh.
Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lục Nhiên và Dụ Hạ.
Mẹ Dụ Triệu Linh quan tâm hỏi: "Có phải cảm lạnh còn chưa đỡ hay không?"
Tiếng ho của Dụ Hạ dần dần dừng lại: "Con không sao." Giọng nói rất nhỏ.
Lục Nhiên cầm lấy ly nước trước mặt Dụ Hạ đưa cho cô.
Khóe miệng cậu hơi nhếch lên: "Lớp trưởng nhỏ, đừng căng thẳng."
Dụ Hạ ngẩng đầu, nhìn Lục Nhiên một cái.
Lục Nhiên còn đang cười, tựa như ngày thường ở trong trường học. Cậu cầm ly nước trong tay, vẻ mặt mang theo quan tâm.
Dụ Hạ nhận ly nước, không nói gì.
Nhưng thái độ Lục Nhiên tốt như vậy, Dụ Hạ ngược lại còn ho nặng hơn, khuôn mặt đỏ bừng.
Đôi má đỏ ửng, làm làn da của Dụ Hạ càng thêm trắng nõn trong suốt.
Dụ Hạ yên lặng uống một ngụm nước, Lục Nhiên ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
Hai người bọn họ lại một lần nữa ngồi cạnh nhau, chẳng qua lúc này không phải ở trong trường học.
Dụ Hạ bị nhìn chằm chằm đến mức không biết phải làm sao, cô ngẩng đầu lên, nho nhỏ trừng mắt nhìn Lục Nhiên một cái.
Ánh mắt của cô không có một chút lực uy hiếp.
Lục Nhiên không nói gì, nhếch khóe môi, sau đó thu hồi tầm mắt.
Lúc này, Bùi Khanh lên tiếng, giới thiệu Lục Nhiên cho nhà họ Dụ.
"Đây là con trai tớ, Lục Nhiên."
"Thằng nhóc này." Bùi Khanh cười cười: "Từ nhỏ đến lớn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-vi-dong-tam/2530160/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.