Trịnh thị và đoàn người rời đi, Mộc Hương Viện lại yên tĩnh.
Khương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bụi hoa kim ngân bị roi quất cho tan tác, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bùi Nguyên Tuân trầm mặc nhìn nàng, nói: "Thiếu Lăng là trẻ con, nàng không được so đo."
Hoa kim ngân hỏng thì thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu, Thiếu Lăng muốn đổi một cây roi mới, hắn cũng đã khiển trách và dỗ dành, sự việc đã được xử lý xong, vậy mà nàng lại mím chặt môi, vẻ mặt buồn bã không vui.
Chuyện nhỏ nhặt thế này, sao có thể để trong lòng?
Bùi Nguyên Tuân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Khương Nguyên, chờ nàng trả lời.
Khương Nguyên bừng tỉnh.
Nàng cúi người hành lễ với hắn, hàng mi dài buông xuống, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Thấy thái độ nàng ngoan ngoãn, sắc mặt cũng trở lại bình thường, Bùi Nguyên Tuân khẽ "ừm" một tiếng.
Nói xong, hắn vén vạt áo bào, đi về phía chính phòng.
Đi được vài bước, lại phát hiện Khương Nguyên không đi theo.
Bùi Nguyên Tuân dừng bước, im lặng xoay người lại.
Chỉ thấy Khương Nguyên đã đi đến bên bụi hoa, đang cúi người ngồi xổm ở đó, cố gắng nhặt nhạnh những bông hoa kim ngân còn nguyên vẹn có thể dùng được từ trong đống lộn xộn trên mặt đất.
Bùi Nguyên Tuân đứng dưới mái hiên, giọng nhàn nhạt ra lệnh: "Cứ để hạ nhân dọn dẹp."
Khương Nguyên ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt men theo bậc thềm nhìn lên người nam nhân cao cao tại thượng cách đó không xa.
Sắc mặt hắn vẫn trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685509/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.