Hôm sau, trời vừa sáng, Bùi Nguyên Tuân đã đến Như Ý Đường để thỉnh an Ân Lão phu nhân.
Biên cương đại thắng, Quan gia muốn luận công ban thưởng cho các tướng sĩ, ngoài việc công vụ bận rộn, hắn còn phải tham dự yến tiệc mừng công, vì vậy, sau khi dùng bữa sáng cùng Ân Lão phu nhân, hắn phải vào cung nghe chỉ.
Chinh chiến bên ngoài, đi một lần là hơn nửa năm, về đến phủ rồi, các công việc quân vụ cũng không thể dứt ra được.
Ân Lão phu nhân dặn dò trưởng tử vài câu chú ý sức khỏe, rồi không thể chờ đợi được nữa mà nhắc đến chuyện bà quan tâm nhất.
"Con năm nay đã hai mươi tám tuổi, nam tử bằng tuổi con, có ai mà chưa thành thân làm phụ thân chứ? Giờ đệ đệ của con sắp sinh đứa thứ hai rồi, mà con ngay cả chính thê cũng chưa cưới." Nói đến đây, Ân Lão phu nhân không khỏi cảm thấy chua xót buồn bã, lấy khăn tay lau nước mắt, "Làm phụ mẫu, ai mà không mong con cái sớm ngày thành gia lập thất? Con đừng có trì hoãn nữa, muộn nhất là cuối năm nay, chuyện kết hôn nhất định phải định xuống."
Mẫu thân có bệnh cũ đau đầu tim đập nhanh, nếu quá vui mừng hay đau buồn sẽ dễ phát bệnh, Bùi Nguyên Tuân trước nay luôn hết mực hiếu thuận, lúc này tất nhiên cũng không làm trái ý nguyện của mẫu thân.
Hắn im lặng một lát rồi nói: "Nhi tử nghe theo sự sắp xếp của nương."
Ân Lão phu nhân lập tức vui mừng "Vậy ta thay con xem mắt vài vị tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685508/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.