Lục Dương thức dậy vào buổi trưa hôm sau, hắn cầm lấy điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, nhìn thấy hàng chục cuộc gọi cùng tin nhắn đến từ Lý Kiệt, vừa lúc định đứng dậy gọi lại thì nhận ra Trương Mẫn Nhi vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh hắn.
Lục Dương dứt khoát ném điện thoại sang một bên, thầm nghĩ để tối gọi lại cho Lý Kiệt cũng chưa muộn.
Nhân lúc Trương Mẫn Nhi vẫn còn say giấc nồng, Lục Dương lặng lẽ nằm bên cạnh, hắn khẽ chống tay lên cằm rồi ngắm nhìn cô. Gương mặt tinh xảo như được phác họa tỉ mỉ, làn da trắng sáng, lông mi dài cong vút cùng bờ môi đỏ hồng lúc nào cũng ướt át quyến rũ. Tuy cô rất xinh đẹp nhưng hoàn toàn không phải kiểu tiểu thư chân tay yếu ớt, chính nét đẹp này đã khiến hắn phải đổ đứ đừ.
Lục Dương nhớ đến ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, cô mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi hở lộ ra xương quai xanh tinh tế. Khi nói chuyện mắt luôn nhìn thẳng đối phương, giọng điệu lưu loát không một kẽ hở, toàn thân đều là khí chất của một người có học thức và có gia giáo từ bé.
Đương lúc Lục Dương còn đang chìm trong hồi ức, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên kéo hắn trở về thực tại. Sáng sớm ai lại rảnh rỗi tới đây vậy trời?
Trương Mẫn Nhi đang ngủ ngon lành vì tiếng ồn không khỏi nhíu mày, sau đó bực bội kéo chăn trùm kín đầu, hoàn toàn không có ý rời giường nửa bước. Lục Dương bị dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601127/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.