Trương Mẫn Nhi chợt nhận ra không biết từ lúc nào thân thể của mình đã hoàn toàn quen thuộc với việc được Lục Dương chơi đùa, thậm chí cả phần thịt mềm mại trong động nhỏ ướt hẹp cũng không tự chủ được không ngừng hút lấy hắn.
Lục Dương trên giường đều giữ thế làm người làm chủ. Mỗi một động tác đâm ra rút vào đều không hề chần chừ, thế nhưng dưới những cử động đầy thô lỗ ấy lại vô tình lộ ra một vẻ dịu dàng bất ngờ.
Đương lúc còn mơ màng chìm đắm trong ái tình nhục dục, Trương Mẫn Nhi thực sự luyến tiếc sự ấm áp của người đó.
Trời vừa sáng, Lục Dương không vội gọi người kế bên dậy mà tự mình đi tắm. Hắn định quay về căn hộ của mình để sắp xếp lại hành lý, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.
Trương Mẫn Nhi trở mình, nheo mắt nhìn thấy Lục Dương đang thay quần áo. Người đàn ông có gương mặt thật đẹp đang thành thục thắt cà vạt, áo gile phối cùng quần tây thẳng thớm, sau đó khoác lên chiếc áo vest được cắt may tỉ mỉ.
Hắn lấy chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin ở đầu giường, sau đó cẩn hận ngồi xuống một bên mép giường, cúi đầu hôn một cái chóc lên chiếc má non mềm của cô, “Cục cưng, anh đi nhé.”
Trương Mẫn Nhi giả bộ nhắm mắt không nói gì.
Lúc Lục Dương rời khỏi phòng, hắn không nhịn được liếc nhìn cô một cái, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gọi là “không nỡ rời xa”. Nếu có thể, hắn thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601099/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.