Những ngày này, Lục Dương ở bên chăm lo cho Trương Mẫn Nhi một bước cũng không muốn rời. Hắn còn sợ thức ăn dưới căn tin không hợp khẩu vị của cô, luôn tự mình chuẩn bị làm này làm nọ rồi mới mang đến bệnh viện.
Trương Mẫn Nhi ngoài miệng luôn phàn nàn hắn rỗi hơi không có chuyện gì để làm, thế nhưng bữa nào được ăn đồ hắn nấu tâm tình cô cũng tốt lên không ít.
Có một lần Lục Dương xuống bếp, đang chiên cá vô ý bị dầu sôi bắn vào đầu ngón tay, may mắn được sơ cứu kịp thời cũng không để lại sẹo xấu xí. Đến lúc đi gặp Trương Mẫn Nhi, hắn lo lắng chuyện hắn bị thương sẽ làm cô cảm thấy áy náy, sợ sau này cô sẽ không ăn đồ hắn nấu nữa, liền gỡ băng cá nhân đã được dán cẩn thận xuống.
Thực ra nếu để ý kỹ thì cũng rất khó phát hiện được trên tay của Lục Dương có vết bỏng.
Khi Lục Dương soạn đồ ăn từ trong túi lên chiếc bàn nhỏ, Trương Mẫn Nhi đã sớm phát hiện trên đầu ngón trỏ của hắn có một vết mờ hồng hồng, nhìn kiểu gì cũng giống vết bỏng.
Cả bữa ăn hôm đó tâm trí cô cứ lơ đãng như người trên mây, ánh mắt không tự chủ len lén nhìn về phía đầu ngón trỏ của đối phương.
Mãi cho đến khi ăn xong, lúc Lục Dương đang sắp xếp lại chén đũa bỏ vào trong túi, Trương Mẫn Nhi mới giả vờ như vô tình hỏi, “Tay… Đầu ngón trỏ của anh bị làm sao vậy?”
“Hửm?” Lục Dương nhanh chóng giấu bàn tay bị thương ra đằng sau lưng, nở một nụ cười an tâm, “Không bị sao hết.”
Lục Dương càng ra sức giấu diếm, ngược lại trong lòng Trương Mẫn Nhi ngày càng khó chịu, như thể vết bỏng đó rõ ràng là vì mình mà có, giọng điệu của cô trở nên giận dữ, “Nếu không có gì tại sao phải giấu, tôi hỏi anh bây giờ có chịu đưa ra không hả?”
“Cục cưng đừng nóng, thực sự anh chẳng bị gì cả, chỉ là trong lúc nấu cơm không cẩn thận bị dầu bắn lên tay mà thôi.” Lục Dương thu dọn xong chén đũa, thuận tay lấy đĩa cam ở trên bàn, đánh trống lảng hỏi cô, “Nào, ăn cơm xong rồi, em có muốn ăn chút tráng miệng không?”
“Dẹp đi, tôi không muốn ăn.” Trương Mẫn Nhi lòng rối như tơ vò, nằm quay lưng lại với Lục Dương.
Lục Dương khẽ thở dài, đặt đĩa cam xuống, nhích về phía trước, ghé vào tai cô hỏi, “Sao lại dỗi rồi?”
“Không được nói chuyện với tôi.” Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu mình đang giận dỗi vì điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa tức giận không ngừng bốc lên, không tài nào nhịn xuống được.
“Rồi, rồi, anh biết rồi, vậy em cứ nghỉ ngơi đi.” Giọng điệu của hắn dành cho cô là vô cùng sủng nịch và yêu chiều, mặc kệ cô có giận dỗi vô cớ, hắn cũng đều nhường nhịn hết mực.
Để không làm phiền Trương Mẫn Nhi đang nghỉ ngơi, Lục Dương định mang chén đũa xuống căn tin để dọn rửa, lại chẳng ngờ chân hắn còn chưa bước ra khỏi cửa, sau lưng đã truyền đến giọng điệu đầy giận dữ và kích động của cô, “Anh muốn đi đâu?”
“Hửm? Em sao vậy? Anh tính đi rửa bát, em cần gì à?” Lục Dương nhìn bộ dạng có chút hớt hải của cô, hắn không nhịn được liền đùa giỡn, “Hay là một giây em cũng không muốn rời xa anh?”
“Đừng có nói nhảm.” Trương Mẫn Nhi lập tức phản bác, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, rõ ràng là rất quan tâm nhưng cứ giả vờ giận dỗi, “Tay anh bị bỏng cần kiêng nước, bây giờ còn đi rửa bát, bộ anh muốn tay mình phế luôn hả?”
“Nào, nào, chỉ bị bỏng một chút xíu thôi, rửa bát anh vẫn làm được.”
“Im miệng, đến chỗ bác sĩ lấy thuốc đi.”
Trương Mẫn Nhi vừa nói xong liền trở về giường nằm, cuộn mình lại trong chăn, quay lưng với Lục Dương quyết không để ý đến hắn nữa.
Lục Dương vẫn đứng yên tại chỗ, phải mất một lúc lâu ý thức mới quay trở về, cô là đang quan tâm đến hắn sao? Loại quan tâm trong ngoài bất nhất này quả nhiên rất hợp với cô, cũng thật… đáng yêu!
Khó khăn lắm mới hoàn thành được buổi khám tổng quát, Trương Mẫn Nhi cuối cùng cũng được xuất viện. Bác sĩ bảo báo cáo kiểm tra một tuần sau mới có kết quả, đến lúc đó sẽ thông báo với họ sau.
Lục Dương đưa Trương Mẫn Nhi trở lại căn hộ, trước khi đi còn không quên nhắc nhở, “Cuối tuần này anh sẽ đưa em đi gặp ba mẹ.”
Lục Dương không nhắc đến chuyện này, Trương Mẫn Nhi cũng suýt quên mất. Mặc dù cô là bị ép phải đồng ý với hắn ở trên giường, nhưng đã đồng ý thì phải giữ lời, xưa nay cô không quen thất hứa.
“Tôi biết rồi.”
“Anh gần đây phải đi sang thành phố khác một chuyến, không có cách nào chăm sóc em được. Em phải biết tự chăm sóc bản thân mình, đừng làm việc quá sức.” Lục Dương lo mấy ngày hắn không ở đây, Trương Mẫn Nhi lại không biết chăm lo cho chính mình, sợ cô sẽ ăn loại thức ăn vô bổ.
Trương Mẫn Nhi lờ đi sự mất mát thoáng qua trong lòng, mạnh miệng thô lỗ nói, “Không còn việc gì thì mau đi đi.”
Lục Dương bất lực mỉm cười, hắn nắm lấy tay của đối phương tiến đến gần, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Ở nơi sảnh chung cư rất dễ có người đi ngang qua, Lục Dương không nhịn được mà hôn xuống cái miệng bướng bỉnh của Trương Mẫn Nhi, rõ ràng mềm mại như vậy, nhưng tại sao lại toàn nói ra những lời làm người khác đau lòng?
Trương Mẫn Nhi nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng bàn tay của hắn đã nhanh chóng nắm lấy cằm cô, “Chỉ hôn một chút thôi, được không?”
Có trời mới tin đây chỉ hôn một chút.
Sự thật chứng minh Trương Mẫn Nhi đã dẫn nhầm sói vào nhà, Lục Dương vừa mới hôn được một chút, tính cầm thú đã nổi lên. Hắn bế cô lên thẳng phòng, phòng ngủ còn chưa kịp vào đã củi khô lửa bốc đấu với cô một trận ngay tại phòng khách. Hai người quấn lấy nhau mãnh liệt, mỗi một góc trong căn phòng đều tràn ngập hơi thở nóng nực của ái tình nhục dục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]