Ngày quay trở lại thành phố, thời tiết xấu dị thường, mưa gió mù mịt. Lục Dương giữ khư khư điện thoại bên mình, một lòng chờ người kia hồi âm, nhưng đáng tiếc thay, Trương Mẫn Nhi không hề trả lời hắn lấy một tin.
Lý Kiệt phát hiện mấy ngày gần đây tần suất xem điện thoại của Lục Dương ngày càng cao, thậm chí trong quá trình trao đổi và ký hợp đồng với các đối tác lớn, ánh mắt của hắn cũng chỉ dán vào điện thoại, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Một thứ tưởng chừng như đơn giản, nhưng đối với Lục Dương lại quan trọng vô cùng.
Đứng chờ trước sân bay hơn nửa tiếng cuối cùng cũng bắt được xe, Lý Kiệt không nhịn được giục hắn, “Nào, lên xe lẹ lên, còn ngây ra đó làm gì?”
“Không cần đâu, mày đi trước đi.” Lục Dương lắc đầu từ chối.
“Con mẹ nó, não mày bị úng nước à? Thời tiết kiểu này, chờ xe tới bao giờ mới đến.”
“Không phải, tao đi ngược hướng với mày.”
“What?? Chỗ tao ở không phải chỉ cách nhà mày có hai con đường thôi à? Lên lẹ đi, bây giờ không còn xe để bắt nữa đâu.” Lý Kiệt nói xong, chợt hiểu ra ý của Lục Dương, chần chờ hỏi lại, “Chẳng lẽ mày muốn đến nhà của bác sĩ Trương?”
Hôm nay là thứ sáu, trùng hợp Trương Mẫn Nhi không tan ca, có lẽ cô cũng đang ở nhà chờ hắn.
“Rốt cuộc hai cậu có đi hay không? Không thì xuống để tôi chở người khác.” Tài xế do chờ quá lâu cũng bắt đầu phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601098/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.