Chương trước
Chương sau
Lục Dương tắm xong, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cũng ấm áp lên không ít. Hắn muốn hỏi Trương Mẫn Nhi quần áo lần trước hắn để còn không, nhưng lại phát hiện quần áo đã được để trên giường chỉ cần cầm lên là mặc.

Không những thế, hắn còn phát hiện trên quần áo vẫn còn độ ấm chưa tan, giống như vừa được người ấy sấy cho.

Thay quần áo xong, Lục Dương đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương Mẫn Nhi vẫn đang xem sách, cô không ngẩng đầu lên mà thản nhiên nói, “Thuốc ở trên bàn, mỗi loại một viên, anh uống đi.”

Lục Dương không nghĩ Trương Mẫn Nhi lại quan tâm hắn đến mức độ này, còn chuẩn bị sẵn thuốc để ở trên bàn. Hắn chưa kịp nói lời cảm ơn, cô đã nhanh chóng đuổi khách, “Đợi khi nào hết mưa anh về nhà đi.”

“...”

Thấy đối phương không nói không rằng, Trương Mẫn Nhi không tự giác ngẩng đầu, phát hiện ánh nhìn của hắn vẫn dán lên người mình. Cô nhíu mày tỏ ý khó chịu, trong giọng nói đã không còn sự ấm áp ban đầu nữa, “Này, tôi nói anh có nghe không vậy?”

Ôn nhu của Trương Mẫn Nhi chỉ như nước chảy mây trôi, Lục Dương vừa mới cho rằng cô có chút quan tâm đến hắn, nhưng hành động tiếp theo của của cô lại như tát hắn một cái trở về hiện thực tàn nhẫn.

Một cái tát vô hình, nói không đau là nói dối.

Lục Dương đi lên phía trước, hắn ôm lấy Trương Mẫn Nhi từ trên sô pha bế lên, theo phản xạ cô đành ôm cổ đối phương để khỏi bị ngã.

“Bỏ tôi xuống! Anh lại điên khùng cái gì vậy??!!” Trương Mẫn Nhi tức giận hét vào mặt hắn.

“Còn làm được gì? Đi ngủ thôi.” Lục Dương tỉnh bơ đáp trả.

Lục Dương ôm lấy Trương Mẫn Nhi vùi vào trong chăn, cô dùng hết sức muốn đẩy người ta ra, nhưng hắn một mực giữ eo cô lại, căn bản không thể làm gì được.

Trương Mẫn Nhi tức giận mím chặt môi, Lục Dương càng ôm càng chặt, giọng nói trầm thấp thêm mấy phần mệt mỏi, “Cục cưng, anh mệt lắm rồi, để anh ngủ một chút thôi, được không?”

“Anh ngủ thì ngủ đi, còn quấn lấy tôi làm gì?”

“Tại anh nhớ em.” Lục Dương chẳng hề nói láo, hắn thực sự rất nhớ Trương Mẫn Nhi. Không cần chờ câu trả lời của đối phương, hắn đã đem tất cả tâm tình biến thành cái ôm bao bọc lấy cô.

Trương Mẫn Nhi đang muốn phản bác, Lục Dương đã cúi đầu, ghé vào tai cô thầm thì, “Mỗi ngày, mỗi ngày lại nhớ em nhiều hơn một chút.”

Nụ hôn quen thuộc bất chợt tập kích, Lục Dương như động vật đói khát cướp lấy từng ngụm nước bọt trong miệng Trương Mẫn Nhi. Đầu lưỡi linh hoạt quen thuộc cửa nẻo quét qua từng chỗ mẫn cảm.

Trương Mẫn Nhi bị hôn đến nhũn toàn thân, đầu lưỡi đối phương linh hoạt cuốn lấy lưỡi cô, sau đó ngậm vào miệng nhẹ nhàng mút mát.

Môi lưỡi giao nhau từng ngụm từng ngụm, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra khỏi khóe môi, Lục Dương thoáng buông đôi môi ướt át của cô ra, liếm theo nước bọt xuống cằm, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng nõn rồi liếm đến xương quai xanh xinh đẹp.

Đột nhiên, Lục Dương dừng lại động tác, nhẹ vuốt ve hai gò má nóng bỏng của cô, ôn nhu nói, ” Ngủ đi.”

Lục Dương để cô tựa ở trước ngực, vén chăn lên, không bao lâu sau liền ngủ mê man.

Ngủ một giấc dậy, đã là 5 giờ chiều hôm sau.

Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa, giọt mưa to như hạt đậu đập lộp bộp, lộp bộp lên khung cửa kính, mây đen mù mịt đầy trời như muốn đổ ập xuống mặt đất.

Lục Dương cẩn thận trở mình, phát hiện Trương Mẫn Nhi đang co người lại như con mèo nhỏ dựa sát vào trong lòng hắn, khuôn mặt khi ngủ say vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp.

Cổ áo mở rộng lộ ra da thịt lúc ẩn lúc hiện, Lục Dương hơi cúi đầu, hương thơm nhàn nhạt phát ra từ người Trương Mẫn Nhi khiến thần kinh nhạy cảm của hắn bị kích thích.

Lục Dương không nhịn được dùng tay lên vén mái tóc lòa xòa trước trán của đối phương, khuôn mặt tinh xảo cứ thể hiện ra làm cho người khác càng không nhịn được mà đưa tay vuốt ve.

Vỗ về nhẹ nhàng như gió khiến Trương Mẫn Nhi vô thức nhíu mày, bất mãn đưa tay gạt bàn tay trên mặt mình ra, sau đó lười biếng trở mình qua bên kia ôm gối, tiếp tục hưởng thụ mộng đẹp. Khóe môi Lục Dương có chút cong lên, giang hai tay ôm eo người ấy, hai người dính sát với nhau, giống như đôi uyên ương đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.

Lời nói khi đó của Lý Kiệt luôn khiến Lục Dương suy nghĩ không ngừng, tình yêu mà hắn luôn phấn đấu có được, hiện tại càng lúc càng giống như một thói quen có Trương Hiểu Minh ở bên.

Từ khi sinh ra tuổi thơ của hắn đều là sự giáo dục nghiêm khắc đến từ cha mẹ và nhà họ Lục, nhưng từ khi hắn gặp được Trương Hiểu Minh, cuộc sống buồn tẻ của hắn mới bắt đầu có nhiều điều mới lạ hơn.

Lục Dương thực ra rất cô đơn, bởi vậy Trương Hiểu Minh đã sớm trở thành chỗ dựa tình cảm vững chắc duy nhất của hắn. Cả hai lớn lên bên nhau, cho đến một ngày, sự xuất hiện của Vương Thành Luân đã phá tan tất cả. Cậu cứ thế đi theo gã đàn ông xa lạ, bỏ hắn lại một mình.

Mối quan hệ giữa hắn và Trương Hiểu Minh, hình như là nằm giữa giới hạn của tình thương và tình thân, có thể không hoài nghi mà tin tưởng lẫn nhau, nhưng khổ sở thay lại rơi vào tình cảnh mà Lý Kiệt đã nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.