Lục Dương tắm xong, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cũng ấm áp lên không ít. Hắn muốn hỏi Trương Mẫn Nhi quần áo lần trước hắn để còn không, nhưng lại phát hiện quần áo đã được để trên giường chỉ cần cầm lên là mặc.
Không những thế, hắn còn phát hiện trên quần áo vẫn còn độ ấm chưa tan, giống như vừa được người ấy sấy cho.
Thay quần áo xong, Lục Dương đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương Mẫn Nhi vẫn đang xem sách, cô không ngẩng đầu lên mà thản nhiên nói, “Thuốc ở trên bàn, mỗi loại một viên, anh uống đi.”
Lục Dương không nghĩ Trương Mẫn Nhi lại quan tâm hắn đến mức độ này, còn chuẩn bị sẵn thuốc để ở trên bàn. Hắn chưa kịp nói lời cảm ơn, cô đã nhanh chóng đuổi khách, “Đợi khi nào hết mưa anh về nhà đi.”
“...”
Thấy đối phương không nói không rằng, Trương Mẫn Nhi không tự giác ngẩng đầu, phát hiện ánh nhìn của hắn vẫn dán lên người mình. Cô nhíu mày tỏ ý khó chịu, trong giọng nói đã không còn sự ấm áp ban đầu nữa, “Này, tôi nói anh có nghe không vậy?”
Ôn nhu của Trương Mẫn Nhi chỉ như nước chảy mây trôi, Lục Dương vừa mới cho rằng cô có chút quan tâm đến hắn, nhưng hành động tiếp theo của của cô lại như tát hắn một cái trở về hiện thực tàn nhẫn.
Một cái tát vô hình, nói không đau là nói dối.
Lục Dương đi lên phía trước, hắn ôm lấy Trương Mẫn Nhi từ trên sô pha bế lên, theo phản xạ cô đành ôm cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601096/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.