Trương Mẫn Nhi he hé mắt, cô muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện eo mình đang bị Lục Dương ôm chặt.
“Dậy rồi à?” Lục Dương cúi đầu xuống, hôn cái chóc lên trán Trương Mẫn Nhi, mỉm cười đề nghị, “Anh đi nấu cơm nhé, em muốn ăn gì?”
Lục Dương không ở đây mấy ngày, Trương Mẫn Nhi lại đâu vào đó không thèm đi siêu thị mua đồ ăn, ngày ngày ăn mì tôm cho qua bữa, thế nên trong tủ lạnh cũng trống không, chẳng còn gì để nấu.
Trương Mẫn Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết mưa bão thế này thật sự chẳng có tâm tình để làm gì cả.
Nhìn thấy đối phương không chịu nói gì, Lục Dương còn cho rằng cô có chỗ nào không khỏe, lo lắng hỏi han, “Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
“Không.” Trương Mẫn Nhị rụt chân vào trong chăn, quay đầu lại không muốn tiếp chuyện với hắn.
Lục Dương đã quen với việc bị bơ, hắn đi tới tủ quần áo lấy thêm một bộ chăn ấm, sau đó đắp lên người cô, “Dạo này thời tiết xấu lắm, em đắp thêm chăn đi kẻo đổ bệnh.”
Lục Dương đi xuống bếp, mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong ngoại trừ một nhúm hành lá được tính là tươi thì còn lại chỉ là mấy trái trứng gà, quả nhiên mấy ngày nay cô lại lười biếng chỉ dùng mì gói để giải quyết vấn đề cơm nước.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Trương Mẫn Nhi, hắn còn cho rằng cô là một người thạo chuyện bếp núc, ít nhất cũng có thể nấu cơm làm đồ ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601095/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.