Lục Dương rửa chén xong, lấy quần áo ướt sũng của mình trong máy sấy ra, tuy áo khoác chưa khô hoàn toàn, nhưng cũng có thể mặc tạm để về nhà.
Trương Mẫn Nhi từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lục Dương đã thay xong quần áo từ lâu, giống như sắp rời đi.
“Thật ngại quá, hình như anh sắp bị cảm rồi, tối nay không ở lại được tránh cho em bị lây.” Lục Dương nói rất tự nhiên, cảm giác không hề miễn cưỡng một chút nào, gương mặt tái đi khác hẳn với bình thường, “Chiều mai anh sẽ qua đón em, rồi chúng ta đi gặp ba mẹ.”
Suốt cả đêm hôm đó, trái tim của Trương Mẫn Nhi như có một tảng đá lớn cố ý đè lên, khiến cô phải trở mình liên tục.
Vốn thân thể của Lục Dương rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cảm vặt. Hắn tưởng rằng chỉ cần ngâm nước ấm, tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc đến sáng hôm sau liền khỏe, nào ngờ mọi việc lại không giống với suy nghĩ của hắn, lúc ngủ dậy không chỉ không có sức, đầu óc còn quay cuồng, ý thức cũng vô cùng mơ hồ.
Tối nay phải cùng cha mẹ ăn cơm, Lục Dương mở tủ thuốc di động ra, tìm thuốc hạ sốt và viên C sủi. Cũng may vì hôm nay là cuối tuần, hắn không cần phải đến công ty làm việc, đến khi uống thuốc xong, đặt đồng hồ báo thức, rồi lên giường chợp mắt thêm một lúc.
Trước khi đi, Lục Dương do dự lẫy nhẫn đã mua từ lâu đem ra ngắm nhìn, sau đó quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601094/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.