Suốt một ngày, bệnh cảm của Lục Dương không chỉ không tốt hơn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Thật không dễ dàng gì mới rời khỏi được bàn cơm đoàn viên không mấy dễ chịu kia, trên đường đưa Trương Mẫn Nhi trở về nhà, hắn ho khan không ngừng, tuy nói là không nặng lắm, nhưng cũng không khỏi khiến người khác phải lo lắng.
Nhẫn nhịn cả một buổi tối, Trương Mẫn Nhi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hắng giọng hỏi thăm, “Anh không uống thuốc à? Sao tự dưng lại ho nhiều vậy?”
“Buổi sáng anh có uống mà, chắc là do nghỉ ngơi không đủ thôi.” Lục Dương cho rằng cô đang quan tâm hắn, lại bồi thêm một câu, “Em đừng lo.”
Trương Mẫn Nhi quay đầu đi, làm vẻ hung dữ nói, “Tôi lo hồi nào, anh đừng tự mình đa tình.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Có lẽ vì bị bệnh nên Lục Dương cũng không có sức lực để đối phó với miệng lưỡi cay độc của đối phương, trái tim hắn đau âm ỉ nhưng lại không thể nói ra, chính là cảm giác bất lực không thể làm được gì. Thái độ ương ngạnh của cô cũng chẳng phải là lần đầu tiên, hắn cũng đã sớm quen thuộc rồi.
Người này thật sự không hề biết cách dịu dàng với người khác.
Cuối cùng cũng đến chung cư cô đang ở, Lục Dương lấy chiếc nhẫn đã giấu trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi bày tỏ, “Mẫn Nhi, những lời anh nói lúc nãy tất cả đều là nghiêm túc, kết hôn với anh đi.”
Chiếc nhẫn xuất hiện quá vội vàng, cảm giác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601093/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.