Khóe môi Lục Dương nhẹ nhàng giương lên, lạnh lùng trả lời, “Anh đã nói rồi, đồ anh tặng thì miễn trả lại. Nếu em không nhận thì cứ vứt hoặc bán nó đi, tùy ý em.”
“Đồ anh không cần, cũng không cần đưa qua cho tôi.” Trương Mẫn Nhi đè nén cơn giận, không nhịn được liền hét lên, “Tôi không phải cái thùng rác của anh!”
“Khụ khụ, khụ khụ… Ý em là sao? Chiếc nhẫn này… đối với em… chỉ là rác thôi sao?” Lục Dương ôm ngực, vì quá kinh ngạc nên ho không ngừng, sắc mặt buồn bã tái nhợt.
“Chẳng lẽ không phải?” Trương Mẫn Nhi cao giọng hỏi lại, “Hay tôi nên khoanh tay lại cảm ơn Lục tổng vì đã nhìn trúng tôi?”
Ngày trước Lục Dương còn nghĩ ít ra Trương Mẫn Nhi có quan tâm đến hắn, thế nhưng đến tận lúc này hắn mới hiểu, người này đã hận hắn đến mức dù cho hắn có làm bất cứ điều gì thì trong mắt cô mãi mãi đều là ý xấu.
“Thôi được rồi, vậy em cứ để đó rồi về đi.” Lục Dương chỉ tay vào tủ đựng giày, sắc mặt của hắn bây giờ khác hẳn với ngày thường, giọng nói lạnh lẽo không dịu dàng một chút nào, “Còn chuyện gì nữa không?”
Phản ứng của Lục Dương nhất thời làm cho Trương Mẫn Nhi không biết phải làm sao, kinh ngạc nhìn người đàn ông vốn luôn quan tâm đến mình nay lại hóa xa lạ đến lạ lùng. Quả nhiên trên thế giới này không ai có thể bao dung tất cả những điều cô làm, hắn cũng không ngoại lệ.
Từ khi gặp Lục Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601090/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.