Điều Trương Mẫn Nhi không buông bỏ được không phải là Vương Thành Luân, mà là tự tôn của trái tim mình. Cô không thể chịu đựng được tình cảm cả một thời thanh xuân lại chỉ có mình giành giật giữ lấy, càng không thể chịu đựng được người đàn ông lạnh lùng bạc tình kia lại đối xử vô cùng dịu dàng với một người khác.
Vương Thành Luân không hiểu, nhưng Lục Dương lại hiểu hết.
Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa mà trào ra không ngừng. Trương Mẫn Nhi gắt gao cong lưng, sống chết dụi vào cổ Lục Dương khiến cho cổ áo của hắn đều bị thấm ướt.
Đây là lần đầu tiên trong tình huống rất tỉnh táo, Trương Mẫn Nhi lộ ra bản chất yếu đuối của mình trước mặt người khác.
Lục Dương biết, Trương Mẫn Nhi như thế này ngoại trừ hắn ra, chắc chắn không còn một ai khác có thể nhìn thấy. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, hôn lên khóe môi ướt át đỏ rực. Cô không tự giác mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt của hắn dịu dàng tiến vào, ôn nhu liếm láp lên từng điểm mẫn cảm trong khoang miệng nóng ướt.
Nụ hôn triền miên dần dần trở thành hương vị tình sắc, thân thể nóng hổi của Lục Dương dán lên da thịt hơi lạnh của cô, trong nháy mắt đầu óc lại trở nên trống rỗng lạ lùng, bản thân thuận theo dục vọng mà bắt đầu phóng túng.
Lục Dương ôm gọn đối phương trên tay đứng dậy, sau đó ngồi lên sô pha mềm mại. Hai đùi của Trương Mẫn Nhi tự giác kẹp lấy người Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601089/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.