'Rẹt' một tiếng.
Ánh mắt Thời Tễ trừng lớn đầy sửng sốt, "Em....."
Tạ Chước mặt không biểu lộ cảm xúc, vạch áo sơ mi ra, cúi đầu kiểm tra lớp băng gạc trước ngực anh, xác nhận rằng mình đã kịp thời ngăn lại, hoàn toàn không có dấu hiệu bị rách hay chảy máu.
Cậu tùy tiện khép áo sơ mi lại, ôm người vào lòng như ôm một con búp bê.
Giọng nói lạnh lùng, "Ngủ."
Thời Tễ: "......."
Cổ tay anh vẫn còn bị buộc bằng dây rút của áo hoodie, rõ ràng là Tạ Chước tối nay không có ý định tháo ra.
Thật ra Thời Tễ có thể tự thoát ra được.
Từ nhỏ trong các buổi huấn luyện, anh đã học cách bẻ gãy xương cổ tay để thoát hiểm tạm thời, mà Tạ Chước cũng không buộc quá chặt.
Thời Tễ im lặng một lúc, vẫn nhẹ giọng mở miệng, "Tôi không định làm tổn thương bản thân, tôi chỉ muốn thử xem có thể nhìn thấy hay không thôi."
Ký ức bị sương máu bao phủ, anh không chắc liệu mình có thể thành công bước vào được không.
Tiểu Alpha như thể không nghe thấy, lại như đã ngủ rồi.
Một lúc lâu sau, Thời Tễ mới nghe thấy cậu hỏi bên trên đỉnh đầu, "Nếu như có thể thấy thì sao?"
Thời Tễ còn chưa kịp trả lời, Tạ Chước đã thay anh nói ra đáp án.
"Xem đi."
Chỉ huy xưa nay chỉ làm những gì mình muốn làm, chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ hậu quả nào.
Anh có thể sẽ để ý đến người khác, nhưng chưa bao giờ để ý đến bản thân mình.
"Anh chưa bao giờ biết nghĩ cho chính mình."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645757/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.