Kết giới sóng biển lặng lẽ bao phủ.
Giọng nói thanh lãnh tức giận của Thời Tễ lúc này chỉ có một người nghe được.
"Cút ra ngoài, đồ khốn."
Mà bản thân tên khốn kia rõ ràng chẳng hề nghe, cúi đầu nhẹ nhàng chữa lành vết thương trên môi anh, dịu dàng m*n tr*n theo đường viền môi mỏng mềm, "Không."
Ý tứ chính là, không cút, cũng không ra ngoài.
Trong mắt Alpha tóc bạc phủ một tầng d*c v*ng, giọng khàn khàn đầy mê người.
"Anh không ngoan, em đang trừng phạt anh."
Dù rằng phần lớn sự trừng phạt này đều xuất phát từ suy nghĩ ích kỷ của cậu.
Nếu không mượn cớ cơn giận bốc lên, thì cậu sao dám làm ra hành động vượt giới hạn, mạo phạm thần minh như vậy.
Nhưng Thời Tễ hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Cảm giác xa lạ và khác thường khiến anh khẽ nhíu mày, đại não dần trở nên mơ hồ mất đi lý trí.
"Tạ Chước.....đừng như vậy......."
"Anh trai, em chỉ là chạm nhẹ một cái thôi, sao anh lại nhạy cảm đến vậy hả?"
Người trong lòng vừa tắm xong, làn da sạch sẽ phảng phất hơi nước ẩm ướt, lớp da trắng mỏng phủ lên sắc đỏ nhàn nhạt, nơi khóe mắt còn đọng lại giọt lệ long lanh, cuộn mình trong vòng tay cậu như một con mèo nhỏ.
Trong đáy mắt Tạ Chước giờ đây làm gì còn chút tức giận nào nữa.
Ngón tay cậu ch*m r** v**t v* qua lại trên làn da anh, nụ cười lười biếng vang lên bên tai anh, thì thầm hỏi, "Không lẽ anh...... cái này cũng gấp mười lần....."
Thời Tễ bỗng ngước đôi mắt đỏ ướt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645758/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.