Cả sân ngập tràn hoa sơn trà nở rộ dưới ánh trăng.
"Mẹ!"
Tạ Thần bất ngờ bừng tỉnh từ trong mơ, đôi mắt tím vẫn chưa hoàn hồn khẽ co rút, theo bản năng nhìn về bàn tay phải của mình.
Chiếc nhẫn ngọc tuyết trắng dưới ánh trăng phát ra thứ ánh sáng thánh khiết.
"Bệ hạ," Lowell bưng theo khay vội vã bước lên, lo lắng hỏi han, "Ngài không sao chứ?"
Ánh mắt Tạ Thần lạnh lẽo u tối, gương mặt nghiêng phủ một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
"Ta lại mơ thấy mẹ."
"Người không chịu nổi sự giày vò của sương máu, ngay trước mặt ta vung kiếm tự vẫn, vừa điên cuồng cười lớn vừa nói với ta: Đây chính là kết cục tương lai của ta."
Lowell lập tức quỳ xuống, dường như bị kết cục trong lời nói của Tạ Thần làm kinh hãi, "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
"Hoàng hậu từ trước đến nay luôn yêu thương ngài hết mực, người tuyệt đối sẽ không nói với ngài những lời như vậy đâu, chỉ là mơ thôi!"
Tạ Thần biết đó chỉ là mơ.
Hắn đang sợ hãi.
Thật nực cười, hắn sợ cái gì chứ?
"Dạo gần đây liên tục xảy ra biến cố, chắc hẳn là ngài ngủ không ngon." Lowell ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt âm trầm đầy vẻ đau lòng.
Chỉ tiếc rằng y chỉ là một Beta, không thể truyền tin tức tố cho bệ hạ.
Nhưng cũng may mắn là, y mang đến một tin tốt.
"Trưởng lão nói, hiện nay các tinh hệ hỗn loạn, đế vị vô chủ, chỉ cần có hắn thì Tạ Chước sẽ vĩnh viễn không thể lên ngôi."
"Dù bề ngoài hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645756/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.